Đường về.
Lý Hạo nhíu mày liên tục.
Lưu Long cũng đang cau mày.
Vương Minh thấy hai người bọn họ nhíu mày không thôi, rất nghi ngờ, sao lại như vậy?
"Các người... Còn chưa kiếm đủ sao?"
Vương Minh hỏi một câu.
Lý Hạo hoàn hồn, lắc đầu, cổ quái nói: "Lão sư ném đi rồi, ta nhớ vậy! Quan trọng là... Có phải ta còn ném thứ gì khác nữa không?"
Cái gì?
Hai người nghi ngờ.
Lưu Long cũng thở dài: "Đại khái là vậy, Liễu Diễm... Có phải đã về, rồi lại đi Bạch Nguyệt thành không, ta quên không hỏi rồi!"
Y đem ném Liễu Diễm đi!
Lý Hạo lại không lo cho Liễu Diễm, khẳng định sẽ không có vấn đề gì với cô ấy, Hầu Tiêu trần ở đây rồi.
Mấu chốt là... Ném tên cẩu tử đi!
"Hắc Báo đâu?"
Lý Hạo nhớ tới Hắc Báo, cau mày nói: "Tên này, từ khi đi hạp cốc Hoành Đoạn đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu, khi ta đi không thấy nó, ra tới cũng không thấy đâu... Ném đi rồi?"
Lưu Long bây giờ cũng mới nhớ tới Hắc Báo, đây cũng là cẩu tử học được Cửu Đoán Kình của y.
Lúc này, cũng thực sự tiếc: "Đại khái... Bị người khác làm thịt, ăn lẩu rồi sao? Lần này nhiều cường giả đến, tên cẩu tử này nhìn qua có lớp ánh sáng dày đặc, không hẳn là bị người khác để ý tới, rồi làm thịt."
Lý Hạo liếc qua Lưu Long, lão đại nói cũng không phải không đúng.
Nhưng... Hắc Báo chính là ta nuôi!
Có lẽ đã ăn rất nhiều kiếm năng của ta!
Nếu tên này bị người ta giết thịt... Vậy thì quá lỗ rồi, ta cũng không muốn ăn.
Nhưng xác thực là không thấy Hắc Báo xuất hiện, Lý Hạo không biết là nó chạy rồi hay là như thế nào, lúc này chỉ có thể thở dài, được rồi, lão sư cũng ném đi, còn quan tâm một con chó thất lạc sao?
Cửa xe, chậm rãi mở ra.
Cái này lần trước cũng có mở ra rồi, không ngờ lại chẳng bị ai trộm... Cũng đúng, người tới đây không phải là cường giả mà là mạnh hơn cường giả, có ai cần một chiếc xe chứ?
Cửa xe đang mở, bỗng nhiên, bên ngoài một người nhảy vào!
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, Vương Minh nhanh chóng đỗ xe.
Võ sư!
Nếu là siêu năng, Lý Hạo đã sớm phát hiện ra rồi, duy chỉ có võ sư, khi ở cùng bọn họ mà không bị phát hiện ra, lập tức xuất hiện.
Lại nhìn qua... Nhanh chóng nhìn thấy gương mặt đó áp vào cửa kính xe, râu ria xồm xoàm, chỉ nhìn qua có thể biết là ai.
Nam Quyền!
Năm đó, Nam Quyền Vương là một trong hai đại Quyền Vương của Ngân Nguyệt.
Hạ Dũng!
Lúc trước Hầu Tiêu Trần ra tay, tên này bị dọa cho bỏ chạy, không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
Lưu Long với Vương Minh lập tức nhảy khỏi xe, cả hai đều đặc biệt cảnh giác, cũng với vô cùng kinh ngạc, tên này lá gan lớn thật, Hầu Tiêu Trần vừa đi, hắn đã xuất hiện, vậy là muốn tập kích bọn họ sao?
Ở Ngân Nguyệt, không sợ Hầu Tiêu Trần nổi giận sao?
Giọng của Lưu Long cũng nghiêm trọng nói: "Nâm Quyền tiền bối, muốn làm gì?"
Hạ Dũng liếc mắt nhìn y, ánh mắt hới chút rung động: "Đấu Thiên? Cũng là võ sư! Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
"Lưu Long!"
"Lưu Long?"
Hạ Dũng nghĩ một lát, nở nụ cười: "Con trai của Ngân Thương sao, không sai chứ? Không ngờ, phụ thân ngươi chết rồi, mà ngươi có thể thăng cấp Đấu Thiên, xem ra học từ chỗ Viên lão không ít kinh nghiệm."
Không có Viên lão chỉ điểm, y không nghĩ nhưng người ở Ngân Nguyệt có thể dễ dàng bước vào cấp độ Đấu Thiên.
Nhất là loại võ sư cấp hai như Lưu Long.
Đúng vậy, đây là võ sư loại hai.
Lưu Long cũng chưa từng trải qua năm tháng sóng gió đó, năm đó mới là thời đại phong vân bạo động.
"Nhưng ngươi không được!"
Hạ Dũng rất ngông cuồng, lúc này không xem y là chuyện quan trọng, về phần Nhật Diệu Vương Minh, y cũng không muốn ngó đến.
Chờ Lý Hạo từ trong xe đi xuống, Hạ Dũng cũng không vòng vo, nói thẳng: "Tiểu tử, đưa ta đi tìm sư phụ ngươi!"
"Không tìm thấy."
Lý Hạo lắc đầu.
Hạ Dũng cười ha hả nói: "Cũng không việc gì, ngươi là quan môn đệ tử của lão, ngươi không tìm được lão, lão cũng sớm muộn sẽ tìm tới ngươi! Ta không vội, sẽ chờ lão!"
Lý Hạo khẽ nhíu mày: "Tiều bối tìm sư phụ ta..."
"Để so tài!"
Hạ Dũng vô cùng liều lĩnh, "Lão tử ta muốn mở mang một chút sự lợi hại của võ sư Uẩn Thần!"
"Tôn Nhất Phi đã chết, y là Tam Dương hậu kỳ..."
Lý Hạo nói một câu nhắc nhở, thực ra hắn đoán được.
Những võ sư thế hệ trước này, hình như không sợ chết, thật sự bọn họ muốn mở mang một chút sự lợi hại của Uẩn Thần.
Hạ Dũng này, lúc trước ở bên vách đá nói những lời đó, thật ra mơ hồ còn có chút suy nghĩ bảo vệ Lý Hạo, nhưng không muốn thấy võ đạo truyền thừa bị cắt đứt.
Đương nhiên, không phải rất rõ ràng rồi sao.