TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 558: Lần đầu đến Bạch Nguyệt (3)

Rất nhanh, Vương Minh nghĩ đến cái gì, phản bác: “Trung Bộ rất mạnh mẽ, tại sao người đến từ Trung Bộ lại không mạnh lắm! Nhìn Húc Quang kìa, vẫn bị bộ trưởng của chúng ta một phát bắn chết! Còn có các võ sư các ngươi thì lại không bằng Viên lão sư!”

Thổi cái gì mà thổi!

Các ngươi gần 200 vạn siêu năng giả, các ngươi vô số thiên tài, các ngươi vô số cường giả... Thế nhưng, không phải vẫn là bị chúng ta một phát bắn chết đó sao?

“Tiểu thanh niên, võ sư không nói, có thể nói Viên Thạc là tinh hoa của thế hệ võ sư cuối cùng, cho nên hắn rất mạnh. Nhưng võ sư ở Trung Bộ, không ít Đấu Thiên, thậm chí có vài người bế quan bắt đầu tìm kiếm con đường trên Đấu thiên. Chỉ có thể nói là hiện tại Viên Thạc đã đi trước một bước, nhưng điều đó chưa chắc đại biểu cho hắn vô địch trong võ sư!”

“Về phần siêu năng, Hầu Tiêu Trần này cũng là trong tỷ vạn người không có một. Khả năng mấy năm trước hắn chính là võ sư Đấu Thiên, cũng là thiên tài trên võ đạo, tích lũy nhiều năm. Dù sao siêu năng mới phát triển 20 năm... Nhưng, không có nghĩa là hắn luôn có thể mạnh mẽ lên!”

Hạ Dũng nói, lại nói: “Bất cứ nơi nào, sẽ có một số thiên tài, một số yêu nghiệt, chúng ta không thể dùng chúng để đại diện cho sự mạnh mẽ của toàn bộ khu vực, chỉ có thể nói, họ không có tính phổ quát, hiểu chưa?”

Nói xong, lại nói: “Một số thiên tài, một số cường giả ở Trung Bộ, kỳ thật chướng mắt biên cảnh, không muốn đến đây mà thôi. Ngươi phải biết, một ít thiên quyến thần sư, khởi đầu chính là Nhật Diệu, sau đó nhanh nhóng bước chân tới Tam Dương, không mấy năm sau chính là Húc Quang... Hôm nay, một bộ phận thiên quyến thần sư đã đi rất xa trên Húc Quang, thậm chí có hy vọng phá vỡ cái khóa siêu năng thứ sáu, trở thành một cấp cường giả khác sau Húc Quang!”

Lý Hạo nở nụ cười.

Hạ Dũng nói nhiều như vậy, có lẽ đều là sự thật.

Nhưng, tại sao hắn lại nói điều này?

Lý Hạo mở miệng: “Tiền bối, nếu Trung Bộ đã cường đại như vậy, vậy còn quan tâm Ngân Nguyệt làm gì nữa? Ba tổ chức lớn đóng quân không ít người ở đây, tiền bối ngài cũng tới rồi, nhưng vẫn còn có rất nhiều người... Thậm chí có người rất sợ Hầu bộ làm chút gì đó, Trung Bộ nếu đã có lòng tin sẽ nhanh chóng giải quyết được tất cả phiền toái... Còn để ý cường giả man hoang như Hầu bộ sao?”

Đã mạnh mẽ như vậy rồi, các ngươi còn sợ cái này?

Hạ Dũng nở nụ cười: “Không phải sợ... Quên đi, cũng không cần phải hạ thấp Ngân Nguyệt, dù sao cũng là quê hương của chúng ta. Bọn Hầu Tiêu Trần đích xác kinh tuyệt thiên hạ, nhưng ta nói những điều này, chỉ là hy vọng những người trẻ tuổi các ngươi có thể hiểu được, ếch ngồi đáy giếng, không phải là chuyện tốt!”

“Lại nói một câu khó nghe, nếu năm đó ta không rời khỏi Ngân Nguyệt, hôm nay có thể vẫn chỉ là Phá Bách viên mãn. Nhưng sau khi ta rời đi, tầm mắt của ta mở rộng. Cho nên ta tuy rằng không thể bước vào Uẩn Thần, nhưng ở Đấu Thiên nhất đạo, cũng có một ít kinh nghiệm của mình!”

Lý Hạo không nói nữa, có lẽ vị này nói không sai.

Kiến thức nhiều hơn, tầm nhìn cao hơn, trên thực tế, thực sự có thể làm cho mọi người mở rộng một chút.

Ví dụ như mình, nếu hắn vẫn so sánh mình với tiểu đội Liệp Ma rồi, kỳ thật hắn đã sớm trở thành người mạnh nhất rồi rồi, nhưng mà... Khi hắn nhìn thấy một kiếm đó, thấy bóng lưng đó, thấy được tên sát nhân kia...

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, dù cho Hầu Tiêu Trần cường hãn vô cùng, thậm chí chấn động toàn bộ thiên hạ, sau đó thì sao?

Không có sau đó.

Lý Hạo cũng không cảm thấy có bao nhiêu chấn động, hắn chỉ chấn động vì Hầu Tiêu Trần ẩn giấu quá sâu, thực lực rất cường đại, nhưng phải nói ở trong mắt Lý Hạo, Hầu Tiêu Trần là vô địch... Đó là một trò đùa.

Bất kể là một kiếm của tổ tiên, hay là những cổ nhân mà hắn nhìn thấy, bất kỳ một người nào đều cho Lý Hạo cảm giác là, Hầu Tiêu Trần... Có thể bị nhẹ nhàng nghiền nát.

Nếu như bây giờ xuất hiện một người, dùng một cái tát đánh chết Hầu Tiêu Trần, những người như Vương Minh sẽ không cách nào tin được, thậm chí sẽ điên cuồng.

Nhưng Lý Hạo lại cảm thấy... Ồ, hiện đại cũng có một người mạnh mẽ như vậy sao.

Cho nên Hạ Dũng nói, đi ra ngoài kiến thức thêm, Lý Hạo cảm thấy không tính là sai, nhưng thế giới bọn Hạ Dũng kiến thức được, thật sự so với Ngân Nguyệt còn rộng mở hơn?

Chưa chắc!

Ngân Nguyệt có một số di tích rất đặc biệt, Lý Hạo cảm thấy, cho dù là Trung Bộ cũng chưa chắc đã có.

Ví dụ như di tích cửa đá, ví dụ như tòa Chiến Thiên thành này, di tích ở Trung Bộ còn lợi hại hơn những thứ này?

......