TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 559: Lần đầu đến Bạch Nguyệt (4)

Ba chiếc xe, lao đi cực nhanh.

Lý Hạo lái ô tô không được nhưng lái cái này ngược lại như cá gặp nước.

Vương Minh còn đắm chìm trong thế giới do Hạ Dũng phác họa, không cách nào tự kiềm chế, có chút tự oán tự ái.

Còn Lý Hạo, đã sớm không nghĩ tới.

Trung Bộ đã xảy ra chuyện gì?

Kỳ thật Hạ Dũng vẫn luôn quan sát bọn họ, thấy mặt của Lý Hạo không đổi sắc, tiếp tục lái xe. Hình như không bị ảnh hưởng hay bị đả kích gì, không khỏi nở nụ cười, lại mở miệng nói: “Lý Hạo, muốn đi Trung Bộ xem một chút không? Muốn, ngươi cần không đi Bạch Nguyệt thành, trực tiếp cùng ta đi Thiên Tinh thành cũng được.”

“Ngươi phải biết, Thiên Tinh thành là trung tâm của toàn thế giới! Ở đó có vô số điều tốt đẹp mà ngươi chưa bao giờ nhìn thấy, ngày hôm nay những gì ngươi cảm thấy vô cùng quý giá, ở đó, có thể chỉ là đồ chơi của một vài người ...”

“Nơi đó, võ sư cũng có không ít, siêu năng còn nhiều hơn, vô số cường giả hội tụ ở Thiên Tinh thành.”

“Nơi đó có học viện siêu năng hoàng gia nổi tiếng, có học viện cửu ti mở, có vô số thiên quyến thần sư, thậm chí các tổ chức lớn cũng sẽ phái người đến trao đổi luận bàn, cùng nhau thúc đẩy siêu năng phát triển...”

Lý Hạo vô cùng bình tĩnh: “Bỏ đi, ta chỉ là người ở những nơi nhỏ bé, chưa từng thấy qua cảnh đời. Có lẽ sau này ta sẽ đi, nhưng bây giờ ta ở Ngân Nguyệt cũng chỉ là đồ nhà quê chưa từng thấy qua xã hội. Bạch Nguyệt thành cũng chưa từng đi qua, đi Bạch Nguyệt thành cũng đủ cho ta tăng thêm kiến thức.”

Hắn là đồ nhà quê!

Rất rất quê mùa, đời này cũng chỉ mới đi qua một hoặc hai thành phố, tất cả đều giống như Ngân Thành.

Bạch Nguyệt Thành, thành phố lớn với dân số 30 triệu người, hắn chưa bao giờ đến đó.

Ở đó có nhộn nhịp không?

Hắn không biết.

Thành phố lớn với 30 triệu người, sẽ như thế nào?

Hắn cũng không biết.

Vương Minh là thổ dân của Bạch Nguyệt thành, nói đến Bạch Nguyệt thành, có đôi khi Lý Hạo còn không thể tưởng tượng được sự phồn hoa của nó.

Thiên Tinh thành, quá xa.

Từ nơi này đi Thiên Tinh thành, trải dài qua nhiều tỉnh. Cho dù là Húc Quang cũng cần ba ngày mới có thể đến được. Dựa theo Hạ Dũng nói, trong quá trình đó còn cần phải đi máy bay, đi tàu cao tốc, trung chuyển qua nhiều lần, sau đó mới là phi hành đến.

Không thể bay trực tiếp tới.

Bay thẳng tới, sẽ chết người.

Cách xa vạn dặm, Húc Quang phi hành vạn dặm cũng không chịu nổi, nó cực kỳ xa xôi.

Hạ Dũng thấy thế, cũng không nói gì nữa.

Chỉ là tùy tiện nói mà thôi, Lý Hạo thật sự đi mới là chuyện lạ.

Lý Hạo không có hứng thú hỏi gì nữa.

Lúc này Vương Minh lại hoàn hồn, nhịn không được lòng hiếu kỳ, cũng không sợ bị đả kích nữa, lại hỏi: “Nam tiền bối, nghe nói Trung Bộ đại chiến không ngừng, hỗn loạn vô cùng, dân chúng di dời... Nhưng trong miệng ngài, vì sao Trung Bộ lại phồn hoa như trước?”

“Trung Bộ quá lớn!”

Hạ Dũng cười nói: “Ngươi nói chỗ hỗn loạn, chỉ là một phần khu vực nhỏ. Hơn nữa hiện giờ chiến đấu đang giảm bớt, kỳ thật không ảnh hưởng đến người thường. Cho dù bộc phát đại chiến giữa các thành, kỳ thật đối với toàn bộ Trung Bộ cũng không đáng nhắc tới!”

“Một Ngân Nguyệt hành tỉnh, hơn 30 thành phố, trong khi toàn bộ Trung Bộ, thành phố lại gần một ngàn ... Trận chiến trong một thành phố, trong Ngân Nguyệt có thể gây chấn động vô cùng. Nhưng ở Trung Bộ có hơn một ngàn thành phố, chỉ là một thành phố xuất hiện hỗn loạn, thì sẽ có bao nhiêu người quan tâm?”

Vương Minh gật gật đầu, thiếu chút nữa lái xe bốc lên, lại nhịn không được nói: “Cái kia... 20 tuổi Nhật Diệu, ở Trung Bộ không hiếm?”

Ta chỉ mới 20 tuổi!

Hạ Dũng cười, cười ha ha: “Cái kia... Thật đúng là không ít! Đương nhiên, chủ yếu là thiên quyến thần sư là nhiều. Hiện tại trong một ít học viện siêu năng, một ít hài tử mười bảy mười tám tuổi, khởi đầu của bọn họ đều là Nhật Diệu... Tất nhiên, trên thực tế không nhiều, nếu ngươi đi đến Trung Bộ, thì miễn cưỡng cũng được coi là một tiểu thiên tài.”

Tiểu thiên tài?

Vương Minh không nói gì.

Mà Lý Hạ lại bình tĩnh như trước, thấy hình như Vương Minh bị đả kích, Lý Hạo bình tĩnh nói: “Những lời tiền bối nói có lẽ đều là sự thật, nhưng những siêu năng, thiên quyến thần sư trong miệng tiền bối, chỉ sợ cũng đều sống dưới sự che chở của cường giả... Thực sự làm nên chuyện, hẳn cũng không có nhiều?”

Hạ Dũng không nói.

Lý Hạo tiếp tục nói: “Danh tiếng của võ lâm Ngân Nguyệt năm đó rất lớn, người ta đều nói khi muốn chiến đấu, thì nên đi Ngân Nguyệt! Có lẽ, vùng đất man hoang trong mắt họ chỉ có chút đó, nhưng ít nhất tất cả chúng ta đều đã nhìn thấy máu!”

Man Hoang ăn lông ở lỗ, không phải là như thế sao?

Võ sư Ngân Nguyệt cũng tốt, siêu năng cũng tốt, kỳ thật giết người đều không có nhiều cảm thụ, giết chóc là thứ tồn tại trong xương cốt. Lý Hạo cũng tốt, Vương Minh cũng tốt, lần đầu tiên bọn họ giết người, kỳ thật cũng không có cảm giác gì quá nặng nề.

Không riêng hắn, người trong Ngân Nguyệt, võ sư, siêu năng, không phải tất cả đều như vậy sao?

Tuy Trung Bộ đại chiến nhiều, nhưng những thiên tài kia, đại khái đều đang được bảo vệ chậm rãi trưởng thành đi?

Hạ Dũng cười nói: “Cũng đúng, đương nhiên Ngân Nguyệt cũng có ưu điểm.”

Lý Hạo lại nói: “Tiền bối là võ sư từ Ngân Nguyệt đi ra, lại nói Trung Bộ không thiếu Đấu Thiên, thậm chí hoàng thất cũng có rất nhiều. Tiền bối lại có thể lăn lộn trong hoàng thất như cá gặp nước, ta nghĩ, không thể bỏ qua kinh nghiệm ở Ngân Nguyệt. Phải không?”