TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 672: Phúc lợi đãi ngộ (4)

“Bọn chúng dựa vào đâu để sinh tồn?”

“Ăn cướp! Ngoài biển có rất nhiều đội thương nhân, mặt khác bọn chúng một khi để mắt tới tòa thành thị nào đó, sẽ còn lên bờ, tập kích trong nháy mắt, luôn cả diệt thành bọn chúng cũng từng làm qua, mà lại có thể tới lui như gió, một khi tiến vào hải vực, rất khó bắt được bọn chúng, cho nên hải tặc cũng là việc đau đầu của hành tỉnh phương bắc cùng duyên hải Trung bộ. Võ Vệ Quân chúng ta, chủ yếu phụ trách quét sạch hải tặc gần Nguyệt hải, kỳ thực cũng không xem là quá nhiều, Ngân Nguyệt lúc đầu cũng không giàu có, bọn hải tặc lớn cũng không thèm nhìn đến.”

Nói xong, lại bổ sung: “Mặt khác, Thần Bí Năng trong biển cũng không ít, cũng có bảo vật, cho nên phía hải tặc cường giả rất nhiều.”

Lý Hạo gật gật đầu, hải tặc uy hiếp, hắn chưa từng nghe nói qua.

Xem ra, Võ Vệ Quân đúng là rất mạnh, bọn hải tặc đến đột kích đều bị bọn họ giải quyết.

Cũng đúng, hải tặc có mạnh đến mấy, nếu ngay cả Võ Vệ Quân cũng không thể giải quyết, vậy những cố gắng của Hầu Tiêu Trần bao nhiêu năm qua là uổng phí sao.

Cũng không phải toàn bộ Bắc hải, chỉ là chi nhánh Nguyệt Hải thôi.

……

Hàn huyên một lúc, hai người đã đi qua quảng trường lớn, tiến vào khu sinh hoạt phía sau, nơi này cũng có một số người bình thường.

Không phải võ sư, cũng không phải siêu năng, chỉ là người bình thường, phụ trách một số việc hậu cần, quét dọn vệ sinh v..v…

Lại còn những thứ như nấu cơm, giặt quần áo, võ sư đều bề bộn rất nhiều việc, làm sao có thời gian mà làm, nếu trông cậy vào võ sư, đại khái sẽ không bao lâu, nơi này sẽ còn thúi hơn cả hầm cầu.

Lý Hạo ngược lại là không hôi… dù sao mỗi lần quần áo của hắn bị dơ đều đi thay mới, bên kia Tuần Dạ Nhân cũng có phòng chuyên dụng thay quần áo, đồng phục rất nhiều, có tùy tiện mặc là được.

Vả lại, Gia Chúc lâu của Tuần Kiểm Ti cũng có người chuyên môn phụ trách những việc này.

Nơi này, cũng có lầu nhỏ không cao, bình thường đều là khoảng 3 tầng.

Mộc Lâm tiếp tục giới thiệu: “Những lầu nhỏ dạng này có tổng cộng 100 tòa, một tầng có 6 gian phòng, một tòa lầu có thể chứa 18 người, nhiều nhất có thể chứa 1800 tên võ sư… đương nhiên, gian phòng cũng rất lớn, gần trăm mét vuông, nếu là an bài 6 hay 8 người cũng không thành vấn đề, nếu thật muốn cho người ta ở, vạn người cũng được! Nhưng đều là võ sư, ai mà không muốn có chút không gian riêng tư? Huống chi bây giờ ít người, 100 tòa cũng không ở hết.”

“Phía sau trụ sở của chúng ta một chút, đều là mỗi người một tòa nhà.”

Mỗi một tòa lầu nhỏ, chiếm diện tích cũng rất lớn, cũng đều sẽ có một khu vườn nhỏ, diện tích gần 1000 mét vuông, 100 tòa liền chiếm cứ 100 ngàn mét vuông, trên thực tế còn thêm những lối đi, khu dân cư ở đây, chắc chẳn phải gần 200 ngàn mét vuông, vốn dĩ là rất lớn.

Nếu thật sự tính hết thì cũng khoảng 300 mẫu đất mà thôi, cũng chẳng là gì.

“Ở đây cũng có nhà ăn, cửa hàng, mặt khác, nếu như có người nhà, phía trước có một tòa cao ốc được coi như khách sạn, người nhà cũng có thể đến thăm, nhưng phải là lão binh 3 năm trở lên mới có quyền lợi này, vả lại xét duyệt gia quyến rất nghiêm khắc, trong tình huống bình thường, trong kiến nghị gia quyến tới, nhưng bản thân có thể trở về, hàng năm có một tháng nghỉ phép.”

Lý Hạo gật đầu, cũng đi theo mà nhìn.

Người đi đường nếu thấy Mộc Lâm cũng đều là tránh không kịp, nếu tránh không kịp, cũng sẽ nhanh chóng cúi chào, những người khác cũng không ngoại lệ, vị này chính là người đứng thứ hai ở đây, lão đại thường xuyên vắng mặt, y kỳ thực chính là lão đại.

Cho dù mấy vị Bách Phu trưởng, coi như không thích y cứ gọi thẳng tên, nhưng nếu thật đến thời khắc mấu chốt, cũng phải ngoan ngoãn nghe y.

Lại đi thêm một lúc, một khu lầu nhỏ bị chia cắt hiện ra.

Lý Hạo liếc mắt qua, đại khái thấy 20-30 tòa tiểu lâu, khoảng cách tương đối xa nhau, so với những lầu nhỏ phía trước kia có hơi khác biệt. Nơi này càng khiến người ta có cảm giác yên tĩnh và đẹp đẽ hơn một chút.

“Chúng ta sẽ ở lại đây!”

Mộc Lâm chỉ tay vào bên trong: “Bây giờ có 14 người ở, còn có 16 tòa trống, ngươi có thể tùy tiện chọn một tòa.”

“14 người?”

9 vị Bách Phu Trưởng, cộng thêm hắn cùng Kim Thương cũng mới 11 người thôi mà.

Lý Hạo lộ vẻ nghi ngờ, Mộc Lâm cười: “Kim Thương lão đại có một đồ đệ, cũng bước vào Đấu Thiên cho nên có một tòa, đội trưởng hộ vệ cận thân của y cũng là Đấu Thiên, cho nên cũng có một tòa.”

Trong lòng Lý Hạo khẽ động. Thế mà còn có hai vị Đấu Thiên nữa cơ!

Cũng đúng, cận vệ của Kim Thương làm sao có thể không mạnh.

“Vậy còn một tòa nữa thì sao?”

“Còn một tòa là của Hầu Bộ Trưởng, nhưng Hầu Bộ Trưởng rất ít khi đến đây.”

Lý Hạo đã hiểu.

Hắn nhìn một chút, cũng không gấp đi chọn nhà ở, cái này không vội.

“Vậy ta bây giờ phải làm gì?”

“Trang bị cho đoàn đội của ngươi!”

Mộc Lâm nhanh chóng nói: “Mặt khác, ngươi phải chọn một cái danh hiệu thật hiển hách cho Bách nhân đoàn của mình! Ví dụ như Trần Tiến, cái người bị hai quyền của ngươi đánh bại kia, bách nhân đoàn đội của gã có một biệt danh rất vang dội là Khai Sơn quân!”

“……”

Bách nhân, còn dám gọi là Khai Sơn quân!

Vả lại, truyền nhân của Khai Sơn phủ thì cứ gọi là Khai Sơn quân, cái này cũng coi là hiển hách?

Vậy ta cứ gọi là Ngũ Cầm quân?

Cái đếch gì không biết nữa!

“Phải tự chuẩn bị toàn bộ sao?”