TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 674: Phúc lợi đãi ngộ (6)

“Đã hiểu rõ!”

Lý Hạo thở hắc ra: “Đãi ngộ rất tốt, nhiệm vụ cũng vừa phải, phân chia cũng có thể chấp nhận, vậy ta sẽ tiếp nhận công việc này!”

Mộc Lâm cười ha hả nói: “Dưới tình huống bình thường, hẳn là sẽ không ai cự tuyệt!”

Nói xong, lại có vẻ thần bí cười hề hề nói: “Lại có một chỗ tốt, mặc dù nhìn thì không đáng chú ý, nhưng thực ra cũng rất tốt, nơi này có một tòa tàng thư các do Hầu bộ kiến tạo, bên trong rất nhiều bí thuật cùng bí tịch, bao quát hô hấp pháp cũng có! Đây là do năm đó Thiên Tinh Võ Vệ Quân quét sạch võ lâm bại hoại mà lưu lại, năm đó cấm võ, Thiên Tinh Võ Vệ Quân đã tiêu diệt không ít những môn phái có tiếng tăm không tốt. Còn có, bao gồm một số cổ tịch…lão sư ngươi năm đó đào mộ, đào được rất nhiều, bất quá lão hủy không ít, Hầu bộ ngược lại là lưu lại một ít, trong đó cũng có một số do lão sư ngươi giúp đỡ đào di tích mà có, cũng có một số do chính bọn ta tự thu thập được.”

Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, cái này cũng không tệ.

Mặc dù cảm giác không đáng tiền mấy, phải biết tri thức kỳ thực là vô giá.

“Được rồi, Lý lão đệ, vậy ngươi chút nữa tự đi chọn phòng ở cho mình đi, nên chuyển thì mau chuyển đến, bên kia thành nam không có gì tốt, vẫn là nơi này an tĩnh, thích hợp luyện võ hơn!”

“Nếu ngươi có người quen gì, vậy cứ mời tới, Lưu Long ngươi không phải cũng quen biết sao? Đấu Thiên, nếu đến đây khẳng định sẽ có thêm nhiều tiến bộ, kỳ thực ta vốn là muốn để cho y làm thân vệ đội trưởng của ta…còn nhờ lão đệ của ta nói giúp, đáng tiếc y không đến.”

Thì ra lần trước cái mà Mộc Sâm ra vẻ thần bí, chính là vì để Lưu Long làm thân vệ đội trưởng cho vị này.

Lý Hạo cũng là bó tay luôn!

“Lưu đội trưởng tới, chẳng lẽ không thể làm Bách Phu trưởng?”

Lý Hạo hỏi một câu, Mộc Lâm lắc đầu: “Ngươi không làm, thì y sẽ có thể! Ngươi làm, y lại không được. Không có nhiều biên chế như vậy, trong một lúc thêm 100 người còn được, thêm 200 người, Võ Vệ Quân cũng nuôi không nổi, Võ Vệ Quân những năm này, cũng là quy mô ngàn người, đây chính là vấn đề vì tiêu hao quá lớn!”

“Ngươi nếu như cảm thấy không ổn, thì ngươi là phụ tá, còn y làm Thiên Phu trưởng… cũng không ai cản ngươi!”

Lý Hạo bĩu môi, ta mới không làm phụ tá.

Làm lão đại mới có thể được chia nhiều tiền hơn.

Về phần đội trưởng bên kia, về sau sẽ hỏi lại xem sao.

Cuối cùng, Mộc Lâm lại nói: “Đúng rồi, đừng quên một lát nữa đi lãnh một cái máy truyền tin đặc thù, có thể phủ sóng trong phạm vi ngàn vạn dặm, đều có thể liên hệ, còn có trang bị định vị, có thể tùy lúc tìm tới ngươi! Dưới tình huống bình thường sẽ không tìm ngươi, nhưng một khi xảy ra chuyện gì, tìm không thấy ngươi hoặc là ngươi gặp phải nguy hiểm, đều có thể nhanh chóng khóa chặt vị trí của ngươi, nói trước một tiếng, để ngươi khỏi phải nghĩ người khác giám sát ngươi.”

Lý Hạo gật gật đầu, cảm giác cũng không tệ lắm.

Về phần bại lộ vị trí… bây giờ hắn là người sống sờ sờ như vậy, vô số người đều đang để mắt tới hắn, bại lộ vị trí thì có quan hệ gì?

Vậy tiếp theo thì mình nên đi chiêu binh mãi mã rồi?

Chiêu mộ được người, sau đó cùng đi làm đại sự?

Việc đại sự gì, dĩ nhiên là giết người Hồng Nguyệt, đoạt lấy Hồng Ảnh…

Đương nhiên, đây là nhân tiện thôi.

Lý Hạo cũng có chút tâm tư riêng của mình, nếu là thật sự có thể dẫn theo một số người, đạt được lợi ích từ Võ Vệ Quân, sau đó có thể sẽ đi thăm dò một số di tích, lần đi Chiến Thiên thành kia, chỗ tốt hắn kiếm được cũng không ít.

Tiếp đó, Lý Hạo đi về phía sau khu cư xá, chọn lấy một tòa lầu nhỏ riêng biệt sát mép rừng, phía sau lầu nhỏ chính là rừng nhân tạo, xuyên qua rừng nhân tạo, bên ngoài chính là đường ven biển, gần bãi cát, thích hợp để Lý Hạo đi ngắm biển.

Đối với phòng ở, Lý Hạo không mấy hứng thú, cũng không đứng tên của mình.

Ở đâu cũng đều là ở.

Tại Ngân Thành, hắn cũng có một tòa nhà lớn, nhưng đáng tiếc cũng không phải đứng tên của hắn, hắn đã lâu không quay về, có lẽ đã có người khác đến ở.

Chân chính thuộc về hắn, chỉ có dãy phòng ở cũ kĩ kia.

Nhưng bây giờ có là lầu cao đi nữa, cũng đã bị phong tỏa, nghe nói đang chờ để phá vỡ, Lý Hạo dù sao cũng cự tuyệt, chỉ duy nhất có được cái phòng đó, phá đi rồi, cái gì cũng không còn.

Cùng lúc Lý Hạo đang bận rộn.

Ngoài thành, mấy vị cường giả Húc Quang lần nữa tụ hợp.

Lam Nguyệt phe phẩy một cái quạt giấy, có chút cau mày nói: “Tên nhác gan Hồ Thanh Phong kia, lại còn nói không muốn làm, …gã nói Hầu Tiêu Trần đồng ý rời đi, thế mà tên ngớ ngẩn này tưởng thật!”

Vốn dĩ, là do Hồ Thanh Phong liên hệ bọn chúng, nói phía trên Tuần Dạ Nhân hỗ trợ giải quyết Hầu Tiêu Trần.

Kết quả thì ngược lại, gia hỏa này bây giờ lại sợ.

Bởi vì Hầu Tiêu Trần đồng ý rời đi… Hồ Thanh Phong xem điều đó như công lao của mình, gã báo cáo với tổng bộ Tuần Dạ Nhân gã làm cho Hầu Tiêu Trần áp lực, ép Hầu Tiêu Trần không thể không đồng ý.

Dù sao bọn người Triệu Thự Trưởng cũng sẽ không vì việc này mà tranh công.

Nếu đã lập công, vả lại Hầu Tiêu Trần cũng không phải là dễ chọc, lại thêm chết mất hai người, Hồ Thanh Phong cũng có chút lo sợ, giờ phút này gã đánh trống lui quân, bỗng nhiên không còn nguyện ý liên thủ.

Dưới lớp áo choàng, âm thanh Bán Sơn âm u lạnh lẽo: “Hồ Thanh Phong không đồng ý cũng bình thường, trước đó Vu Khiếu cùng Hoàng Kiệt bị giết, chỉ sợ đó là một lần cảnh cáo, gia hỏa này ở Trung bộ cũng là nổi tiếng nhát gan, có chỗ tốt liền lên, không có chỗ tốt liền chạy…”

Lam Nguyệt không nói gì, suy tư một hồi, mở miệng: “Không có Hồ Thanh Phong, còn muốn tiếp tục thăm dò đối với Hầu Tiêu Trần hay không, mấy vị có ý kiến gì?”

“Có cần chờ đợi tiếp không?”

Lúc này, Bình Đẳng Vương mở miệng: “Chờ tiến vào di tích, dò xét xem sau! Hầu Tiêu Trần dường như đang chuẩn bị tiến vào Chiến Thiên thành… khi đó, cũng có thể tránh được một chút phiền phức!”

Di tích!

Lam Nguyệt trầm giọng nói: “Sợ là sợ, tên kia không đồng ý cho chúng ta tiến vào.”