Kim Thương thấy Lý Hạo nhìn mình, cũng nhìn chằm chằm Lý Hạo.
Không có khí thế bùng nổ, chỉ im lặng nhìn.
Nhìn thật lâu, thấy trong mắt Lý Hạo không sợ hãi, ngược lại hơi lộ ra một chút ý cười: “Rất có dũng khí! Tuy nhiên, vào quân đội thì phải có quy tắc, võ sư không thích trói buộc, là một võ sư, ta hiểu!”
“Nhưng, kể từ khi ngươi chọn gia nhập vào... Thì từ đó bắt buộc phải thỏa hiệp! Lý Hạo, bình thường ta sẽ không quản ngươi, nhưng khi trong lúc chấp hành nhiệm vụ, ngươi chỉ có thể nghe lệnh làm việc, tuyệt đối không cho phép tự tiện chủ trương!”
“Đây là nhất, thứ hai, ngươi thành lập Bách Nhân Đoàn, có thể. Nhưng, nếu ngươi đã thành lập Bách Nhân Đoàn, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng! Chiến tổn, được phép. Nhưng một khi chiến tổn quá lớn, thì ngươi không thích hợp đảm nhiệm bách phu trưởng... Vượt quá ba thành thì tự mình rời đi!”
Kim Thương nghiêm túc nói: “Võ sư thích mạo hiểm, trong khi có một vài người mạo hiểm lại dùng mạng của người khác để mạo hiểm. Võ sư mặc dù tốt, nhưng cũng có khuyết điểm! Ích kỷ! Điểm này đã được võ sư công nhận! Ngoại trừ môn nhân nhà mình, ngoại trừ người thân nhà mình, những người khác trong mắt võ sư, sống chết có số, đây là quy củ giang hồ... Nhưng ngươi phải nhớ, ở đây không phải giang hồ!”
Y chỉ một ngón tay vào Mộc Lâm: “Tên này cũng một mình! Hắn từng đảm nhiệm bách phu trưởng, kết quả chưa bao lâu, thủ hạ dưới tay hắn đã chết gần một nửa, cho nên hắn phải rút lui, hiện tại tuy nói là phó thiên phu trưởng... Thật ra chỉ là một cái danh, hắn không mang binh lính, và cũng không có tư cách này!”
Mộc Lâm vẻ mặt buồn bực, thấy Lý Hạo nhìn mình, nhanh chóng giải thích: “Không phải chuyện đó, lần đó xui xẻo, gặp phải nguy hiểm rất lớn, ta đã rất chịu trách nhiệm... Quên đi, không giải thích, trong quân cũng không cho cơ hội giải thích.”
Y có chút buồn bực, chức vị phó thiên phu trưởng tuy là cao, nhưng trên thực tế thực quyền lại không bằng bách phu trưởng, y cũng muốn mang binh... Tuy nhiên, bây giờ Kim Thương không cho y cơ hội này.
Kim Thương không để ý đến lời giải thích của y, chỉ nhìn Lý Hạo: “Không cần lý do, Lý Hạo, ở đây, có lẽ ngươi có thể học được cái gì gọi là công tâm, cái gì gọi là trách nhiệm! Vũ Vệ quân sẽ từ từ dạy ngươi!”
“Với tư cách là một võ sư, có thể không có trách nhiệm, không có công tâm. Nhưng Vũ Vệ quân được Ngân Nguyệt dùng một khoản tiền lớn để chế tạo, cho nên ngươi nhất định phải có!”
Lý Hạo gật đầu, nhưng trên thực tế lại không có quá nhiều cảm xúc.
Kim Thương rất hiểu, ý niệm trong đầu của tất cả võ sư vừa mới tiến vào Vũ Vệ quân, kỳ thật đều không sai biệt lắm.
Nhưng sớm hay muộn thì họ đều sẽ học được!
Tất nhiên, trong quá trình này có thể sẽ chết.
Nhưng võ sư cũng sẽ chết, quan trọng nhìn cái chết đó có đáng giá hay không.
Hầu Tiêu Trần thành lập Vũ Vệ quân, mời chào lượng lớn võ sư. Một ít võ sư giang hồ, năm xưa vốn là độc hành khách, bây giờ thành một thành viên trong quân đội, kỳ thật đều có thay đổi một chút.
“Vừa rồi Ngọc la sát gửi tin nhắn cho ta, kêu ta cho ngươi một món Ngộ Đạo cổ binh, ta có thể cho ngươi... Nhưng ngươi phải nhớ, tất cả các bảo vật của Vũ Vệ quân, tất cả mọi thứ đều phải dùng mạng người để đổi lấy!”
“Bây giờ ngươi lấy những thứ này, thì sau này ngươi cũng cần phải trả giá!”
Giờ khắc này, Lý Hạo ngược lại nghĩ đến Lưu Long.
Lần đầu tiên Lưu Long cho mình thần bí năng, kỳ thật cũng nói mấy lời, có một số thứ là dùng mạng người đổi lấy, ngươi dùng là đương nhiên, nhưng nếu dùng còn ngại ít, thì đó chính là vô lương tâm.
Nuôi dưỡng ngươi, hỗ trợ ngươi, chỉ hy vọng sau này ngươi có thể trả lại.
Không trả lại, đoàn đội của ngươi sớm muộn cũng sẽ tan rã.
Lý Hạo gật đầu: “Hiểu rõ!”
“Hiểu là tốt rồi!”
Nói đến đây, Kim Thương bỗng nhiên chuyển đề tài: “Những thứ này, sau này ngươi đều sẽ hiểu! Còn có lão sư ngươi, hình như bây giờ Viên Thạc đã đi tam tỉnh phía bắc. Đã nhiều năm hắn không đi ra khỏi Ngân Nguyệt, Ánh Hồng Nguyệt phong tỏa tất cả lộ tuyến mà hắn có thể đi ra ngoài. Mấy năm nay Ánh Hồng Nguyệt sáng lập Hồng Nguyệt, kỳ thật một mực ngăn cản lão sư ngươi đi ra khỏi Ngân Nguyệt, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào... Ngươi có biết tại sao không?”
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Sợ lão sư ta?”
“Đúng!”
Kim Thương nghiêm trang nói: “Không nên kiến thức qua một ít cường giả liền cảm thấy Viên Thạc vô năng... Lão sư của ngươi bị phong tỏa ở Ngân Nguyệt 20 năm, 20 năm qua, kỳ thật vẫn luôn có người nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn ra khỏi Ngân Nguyệt. Chủ yếu là lo lắng hắn đi ra Ngân Nguyệt, trời cao mặc chim bay, một bước vượt long môn!”
“Những người như chúng ta đi ra khỏi Ngân Nguyệt, kỳ thật Ánh Hồng Nguyệt cũng không thèm để ý, duy nhất kiêng kỵ chính là lão sư ngươi!”
“Cho nên, hôm nay lão sư ngươi đi ra ngoài, người muốn giết hắn nhất chính là Ánh Hồng Nguyệt, bọn họ quá rõ ràng, một khi cho lão sư ngươi đủ thời gian và cơ hội, họ tất sẽ nghênh đón cái gì.”
Lý Hạo nhìn về phía Kim Thương, không hiểu y nói những chuyện này là có ý gì.
Kim Thương cũng dứt khoát, trực tiếp nói: “Theo ta được biết, gần đây Chanh Nguyệt và Hoàng Nguyệt trong Thất Nguyệt của Hồng Nguyệt đã biến mất, chín thành là đi giết lão sư của ngươi. Trong Thất Nguyệt, ngoại trừ Ánh Hồng Nguyệt ra, hai cường giả xếp thứ hai và thứ ba đều đã đi tìm lão sư của ngươi! Mà ở Trung Bộ, bọn họ từng có chiến tích kinh người, đó là đánh chết Húc Quang!”
Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, y lại nói: “Năm đó Chanh Nguyệt cũng là võ sư Ngân Nguyệt, danh tiếng không nhỏ, tên của nàng có lẽ ngươi cũng biết, Nhện Đen!”
Lý Hạo nhướng mày: “Hắc Quả Phụ?”
“Đúng, nhưng bản thân nàng thích được gọi là Nhện.”
Lý Hạo suy tư một chút, mở miệng nói: “Hiểu rồi!”
Ngươi hiểu cái gì?
Kim Thương nghi hoặc.
Lý Hạo đương nhiên hiểu, hiện tại Tử Nguyệt đời thứ ba là con gái của Chanh Nguyệt, ta phải bắt được Tử Nguyệt rồi dùng mạng nhỏ của nàng để uy hiếp Chanh Nguyệt, cái này ta còn không hiểu?
Chanh Nguyệt dám hạ hắc thủ, hắn liền bắt Tử Nguyệt, hôm nay chém một cánh tay, ngày mai chật một cái chân...
Chanh Nguyệt ngươi dám ra tay sao?
Dám đến Ngân Nguyệt, Lý Hạo liền tìm những cường giả ẩn giấu kia ra tay, về phần ra tay hay không, đến lúc đó ắt có biện pháp.
Cho nên, hắn hiểu.
Bắt Tử Nguyệt để đe dọa Chanh Nguyệt.
Ý của Kim Thương là như này đúng không?
Kỳ thật Kim Thương vẫn có chút hồ nghi, ngươi thật hiểu rồi?
Y nói lời này, thật ra là muốn nói cho Lý Hạo biết, đừng tưởng rằng mình bây giờ rất mạnh liền lười biếng, ngàn vạn lần không được lười biếng, lão sư ngươi đang gặp nguy hiểm. Nhân vật như lão sư ngươi, tùy thời đều có thể chết, ngươi cũng giống như vậy.
Cho nên, phải càng cố gắng tu luyện thêm nữa!
Tranh thủ một ngày nào đó, lão sư của ngươi thật sự bị giết, ngươi còn có chút thực lực đi báo thù.
Đúng vậy, ý của những lời kia là như vậy.
Lý Hạo không nói gì, Hắc Quả Phụ... Thực lực rất mạnh, đã từng giết Húc Quang, vậy thì như thế nào?
Trên ba mươi sáu anh hùng phổ, cũng có tên của Hắc Quả Phụ.
Nhưng đối với những người này, Lý Hạo không kiêng kỵ quá nhiều. Không riêng gì hắn, lão sư cũng đã từng nói Hắc Quả Phụ, là một cái không có bản lĩnh gì lớn, không cần quá để ý. Loại dựa vào khoe khoang sắc đẹp này để quyến rũ nam nhân mắc câu, cũng không tính là cường giả gì.
Có được cái biệt danh Hắc Quả Phụ này, chủ yếu nằm ở người chồng của nàng đã chết bảy hoặc tám nhiệm kỳ trước, cụ thể chết như thế nào, cũng chỉ có chính nàng biết.
Về phần đối phương có quan tâm đến đứa con gái này hay không, chắc chắn quan tâm.
Dù sao, người ta chỉ là góa phụ đen, mà đâu phải là hắc lão mẫu, có nhiều con cái hay không Lý Hạo không rõ ràng lắm, Tử Nguyệt có thể được an bài đến Ngân Nguyệt để đảm nhiệm một trong Thất Nguyệt, hiển nhiên, Chanh Nguyệt vẫn rất để ý.
Mà Ngọc tổng quản có thể nhúng tay vào hay không... Lý Hạo cũng sẽ không để ý.
Ngươi giết lão sư ta, ta giết nữ nhi của ngươi, Ngọc tổng quản nhúng tay vào, trước tiên nhịn nàng một chút, qua một thời gian nữa, rồi giết luôn một thể...
Ừm, Lý Hạo nhanh chóng đè xuống ý niệm này, không thể nghĩ như vậy, bây giờ Ngọc tổng quản làm người vẫn không tệ.
Nói chuyện cũng kết thúc ở đây.
Kim Thương đưa mắt nhìn hai người rời đi, vẫn nghi hoặc, vừa rồi sát ý của tên này nồng đậm như vậy, đây là hiểu được cái gì rồi?