TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 692: Hiểu rõ (4)

Lý Hạo cũng không ở lại trụ sở của Tuần Dạ Nhân lâu.

Hắn vẫn còn rất vội.

Vội đi cảm ngộ kiếm đạo, vội đi chuẩn bị tân quân, nếu không phải thuận đường đến xem, thuận tiện tìm Lưu Long một chút, hắn cũng sẽ không trở về.

......

Một giờ sau.

Lý Hạo lại trở về Vũ Vệ quân, lần này là chạy trở về, cho nên rất mệt mỏi, nhưng xe của Hầu bộ, không phải hắn muốn dùng là dùng được, cái này rất bất đắc dĩ.

Vừa mới vào đại môn lâu của Vũ Vệ quân, Mộc Lâm liền ngửi thấy mùi, lập tức xuất hiện.

Đánh giá Lý Hạo từ trên xuống dưới một phen, cười ha hả nói: “Lúc nãy là Hỏa Phượng Thương?”

“Vâng.”

“Trở về vừa kịp, lão đại của chúng ta muốn gặp ngươi!”

Kim Thương!

Lúc trước Lý Hạo gạt người ngay ta tại chỗ, giờ phút này cũng có chút ngượng ngùng, cười nói: “Lúc trước ta thật sự có việc bất ngờ cần phải làm, thuận tiện chữa thương một chút, tiền bối Kim Thương không tức giận chứ?”

“Cũng không tới mức đó.”

Mộc Lâm vừa đi vừa nói: “Lão đại của chúng ta vẫn rất đại khí, chỉ là hơi có chút sâm nghiêm cổ hủ, chỉ cần ngươi nói quy củ là được! Nhớ kỹ, ở trước mặt người này, khi nói chuyện phải hơi chú ý một chút, không nên hi hi ha ha, hắn thích nghiêm túc hơn.”

Lý Hạo gật đầu.

Hai người đi về phía khu vực làm việc.

Mộc Lâm tiếp tục nói: “Mặt khác, chuyện lúc trước ngươi khiêu chiến mấy vị bách phu trưởng, lão đại cũng biết, cũng không nói gì. Chẳng qua đợi lát nữa đừng nổi điên, chạy đi khiêu chiến hắn, hắn rất mạnh!”

“Mạnh đến cỡ nào?”

Lý Hạo có chút tò mò, võ sư vốn rất khó nhìn ra thực lực cụ thể.

Mặc dù biết đối phương mạnh, mạnh như thế nào thì lại không có nhiều khái niệm.

“Mạnh như thế nào ư?”

Mộc Lâm suy nghĩ một chút, cũng không biết nên nói như thế nào, một lúc lâu sau mới nói: “Tóm lại là rất mạnh, năm ngoái chúng ta đi tới một di tích, lão đại một thương đánh bay một vị Tam Dương đỉnh phong, cho dù không bằng Húc Quang... Ta nghĩ cũng không xê xích gì nhiều đâu!”

Y cảm khái một tiếng: “Dù sao mấy năm nay, vị này đã mạnh hơn trước rồi, mấy năm nay Hầu bộ ủng hộ hắn không ít lần, có thể sánh với Húc Quang sơ kỳ... Hẳn là không có vấn đề gì?”

Lý Hạo nheo mắt lại, đích xác không kém.

Chỉ là... Nghiêm khắc mà nói, nếu mấy năm trước đã bước vào Đấu Thiên, lại có Hầu Tiêu Trần một đường ủng hộ, có thể so với Húc Quang, ở trong ba vị Kim Thương, Bá Đao, Thiên Kiếm, có lẽ y là người yếu nhất.

Bảy năm trước Bá Đao giết Tam Dương, Thiên Kiếm ở Trung Bộ, thậm chí có thể đánh chết một ít cường giả cấp Húc Quang.

Chỉ là xét tới vị này dựa vào Hầu Tiêu Trần để phá vỡ ý, Lý Hạo ngược lại không nghĩ nữa.

Rất nhanh, hai người đã đi đến một tiểu lâu phía dưới.

Một nam tử trẻ tuổi đứng thẳng tắp trước cửa tiểu lâu, nhìn Lý Hạo, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 30.

Giờ phút này, Mộc Lâm truyền âm nói: “Đội trưởng thân vệ của lão đại, tên là Vương Khánh, hai năm trước bước vào Đấu Thiên, thực lực không kém. Vị này không dùng thương mà là cường giả dùng dao.”

“Lại nói tiếp, có lẽ cũng coi như có chút cừu oán với ngươi. Năm đó lão sư ngươi giết hai người trong Tứ Phương Đao Vương của Ngân Nguyệt, chỉ còn lại Bá Đao cùng Cuồng Đao còn sống, người này chính là đệ tử của Cuồng Đao...”

Nếu vẫn còn sống thì lấy đâu ra thù oán?

Lý Hạo vừa nghĩ, chắc hẳn là Cuồng Đao đã bị lão sư đánh, nhưng đánh không chết, cho nên mới có thù.

Cuồng Đao, hắn cũng biết một chút.

Từ khi nhân vật trong võ lâm Ngân Nguyệt không ngừng hiện lên, hắn cũng đã tìm hiểu một chút. Bá Đao thì không cần phải nói, y là người mạnh nhất trong Tứ Phương Đao Vương, về phần Cuồng Đao có thể không bị đánh chết, hẳn cũng không kém, chỉ là nhiều năm đối phương không xuất hiện.

Nghe nói Cuồng Đao am hiểu Bạo Huyết Cuồng Đao, lão sư từng nói qua một câu, Bạo Huyết Cuồng Đao cũng là một loại đao pháp trong thời cổ văn minh, rất cường hãn.

Dựa theo một ít sách cổ mà lão sư đã xem qua, Bạo Huyết Cuồng Đao chỉ là một loại đao pháp trong một chuỗi các đao pháp, về phần phía trên nó, nghe nói còn có đao pháp cường đại hơn, cái gì mà 《 Trảm Đế Thiên Đao 》, 《 Diệt Tiên Thần Đao 》......

Chỉ cần nghe thôi đã khiến người ra rung động rồi.

Chỉ là hình như bây giờ đều đã thất truyền rồi, Cuồng Đao dương danh Ngân Nguyệt, cũng chỉ dùng Bạo Huyết Cuồng Đao.

Hai người truyền âm tán gẫu, Vương Khánh đứng phía trước dáng người cân xứng, nhưng cánh tay phải có vẻ hơi thô. Giờ phút này nhìn thấy hai người, đầu tiên là hướng Mộc Lâm gật đầu. Tiếp theo nhìn về phía Lý Hạo, thanh âm không hiện vẻ lạnh lùng, chỉ là khá bình tĩnh: “Lý bách phu trưởng, nếu rảnh rỗi thì có thể luận bàn một chút.”

Lý Hạo nhìn y một cái, gật gật đầu, nhưng không có nói lời cự tuyệt.

Đệ tử của Cuồng Đao!

Có lẽ không kém, nhưng... Có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn Mộc Lâm sao?

“Thiên phu trưởng ở trên lầu, hai vị lên đi!”

Vương Khánh cũng không nói gì nữa, nhường đường để hai người lên lầu.

......  

Mộc Lâm vừa đi lên lầu, vừa truyền âm nói: “Tiểu tử này rất mạnh, cũng đã học được tinh túy của Bạo Huyết Cuồng Đao, cảm ngộ được đao ý.”

“Vâng, lão sư của hắn vẫn còn sống sao?”

“Còn sống.”

Mộc Lâm truyền âm nói: “Cuồng Đao vẫn còn sống, chỉ là mấy năm nay không ở Ngân Nguyệt, mới trở lại Ngân Nguyệt mấy năm trước, hiện tại đang dốc sức trong quân đội, cụ thể ta không hỏi, chỉ là nghe nói Vũ Soái rất coi trọng.”

Gia nhập Ngân Nguyệt Quân?

Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, những võ sư lão bối này, không ít người đều lựa chọn gia nhập các tổ chức lớn.

Kim Thương ở Vũ Vệ quân, Cuồng Đao đi Ngân Nguyệt quân, Nam Quyền gia nhập Hoàng thất...

Đều đạt được không ít chỗ tốt đúng không?

“Vậy làm sao Vương Khánh này lại tới Vũ Vệ quân?”

Lão sư của y ở Ngân Nguyệt quân, sao y không đi cùng?

“Đao ý của Vương Khánh không giống lão sư hắn, ngược lại thương ý của lão đại chúng ta có chút tương tự với Vương Khánh, thương xuất như lửa, cương mãnh vô cùng! Đao của Cuồng Đao tuy rằng cũng cương mãnh, nhưng so với thương ý của lão đại, vẫn hơi kém một chút kình đạo. Cho nên Vương Khánh lựa chọn tự mình tới đây, chính là hướng về phía lão đại mà tới.”

Lý Hạo hiểu rõ.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã lên lầu, nơi này có vẻ hơi lớn, toàn bộ tầng hai đều của Kim Thương.

Lên lầu là một phòng khách.

Kim Thương không có ở đây, mà ở trong văn phòng bên trong.

Không có thư ký, Vương Khánh tương đương với thư ký của Kim Thương.

“Vào đi!”

Mộc Lâm còn chưa chào hỏi, trong văn phòng đã truyền đến âm thanh của Kim Thương.

Mộc Lâm mang theo Lý Hạo, cùng nhau đi tới, mở cửa, Kim Thương ngồi thẳng tắp, vừa nhìn thấy hai người Lý Hạo thì lập tức lộ ra một ít nụ cười hơi cứng ngắc.

“Ngồi đi!”

Mộc Lâm đặt mông ngồi xuống, không chút do dự.

Lý Hạo thấy thế cũng nhanh chóng ngồi xuống.

Kim Thương đứng lên, nhìn thoáng qua Lý Hạo, nhìn lướt qua một vòng, khẽ gật đầu: “Đệ tử của Viên Thạc, ta cũng thấy được chút thực lực, không mất mặt lão sư ngươi.”

“Tiền bối quá khen!”

“Không cần gọi là tiền bối, đây là trong quân đội, gọi ta là thiên phu trưởng!”

“Vâng, thiên phu trưởng!”

Lý Hạo rất nghe lời.

Hắn cũng không sợ Kim Thương, Kim Thương đánh giá hắn, Lý Hạo cũng ngẩng đầu nhìn Kim Thương. Ánh mắt rất sắc bén, dáng người cũng rất khôi ngô cường tráng, thoạt nhìn chắc 50 tuổi, tướng mạo ngược lại là khuôn mặt chữ quốc điển hình, thoạt nhìn rất uy nghiêm.

Người của Ngân Nguyệt, dáng đều rất cao lớn, ở phương bắc thường cao hơn phương nam một chút.