TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 725: Thành lập Liệp Ma đoàn (5)

Hồng Thanh nhịn không được vội vàng nói: “Đoàn trưởng, nếu như vậy, chẳng phải là người không làm đội trưởng thì sẽ chênh lệch rất lớn với đội trưởng sao?”

“Tất nhiên!”

Lý Hạo gật đầu: “Lấy thực lực đến nói chuyện! Tự tin, ngươi tranh! Tranh thủ được rồi, đương nhiên có cơ hội. Hơn nữa, không phải là cố định, chỉ là tiểu đội 10 người, ngay cả khi mỗi ngày thay đổi một đội trưởng cũng được, ảnh hưởng không quá lớn. Do đó, một tháng sẽ chọn lại, ngươi cảm thấy đủ thực lực thì khiêu chiến một lần nữa ... Mọi người đều có cơ hội.”

“Trảm Thập cảnh vốn kém Phá Bách, đây không phải là thiếu đi một thành thu hoạch sao?”

Có võ sư Trảm Thập cảnh cũng sốt ruột.

Liên quan đến lợi ích thì sẽ không ai im lặng.

Lý Hạo nở nụ cười: “Trảm Thập cảnh càng dễ tiến bộ hơn, võ sư Phá Bách, chỉ cần không phải là võ sư viên mãn, chưa có thế, thì không khó để đuổi theo! Có lòng tin vào chính mình một chút, huống chi, thực lực yếu... Còn muốn được chia nhiều hơn, cái này còn gọi là công bằng sao? Công bằng, chỉ được xây dựng dựa trên cơ sở thực lực tương đương mà thôi!”

“Mà với tư cách là đội trưởng, đương nhiên cũng cần phải trả giá nhiều hơn, giết địch ngươi đi đầu, cũng không phải là ngồi không được chia tiền. Liệp Ma đoàn chỉ có chút người như vậy, ai xuất lực, ai không xuất lực, ta cũng đâu có mù, sao lại không nhìn ra chứ?”

Lúc này, những võ sư Phá Bách này đều rục rịch.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa có thu hoạch gì, nhưng giờ lấy chức đội trưởng trước cũng không thiệt thòi.

20 vị Phá Bách, trong đó không ít Phá Bách hậu kỳ, ước chừng có tám người, chiếm 40%. Kỳ thật tỷ lệ này đã rất cao. Mà nếu chỉ có Phá Bách hậu kỳ tham gia thì đại biểu có ít nhất ba người không có cơ hội.

Hơn nữa, một vài Phá Bách trung kỳ cũng không phải là không có ý nghĩ.

Cấp độ Phá Bách này có chênh lệch, nhưng chênh lệch nói là lớn, cũng không lớn đến như vậy.

Phá Bách vô vọng khiêu chiến Đấu Thiên, nhưng nếu Phá Bách trung kỳ khiêu chiến Phá Bách hậu kỳ, thật đúng là có không ít người thắng.

Ngược lại cơ hội của Phá Bách sơ kỳ không lớn, đó không phải là kém một chút mà là kém nhiều chút. Nội kình nhiều nhất chỉ bằng một nửa hậu kỳ, dưới tình huống bình thường, rất khó có cơ hội lật bàn.

Khi Lý Hạo nói xong, không bao lâu sau, ước chừng có 12 người đứng ra.

8 vị hậu kỳ đều chọn tham gia, 4 người trung kỳ cũng đã chọn khiêu chiến.

Trong đó, ba người trong tiểu đội Liệp Ma của Lý Hạo ở Ngân Thành đều lựa chọn tham gia, Liễu Diễm hậu kỳ, Ngô Siêu và Trần Kiên đều là trung kỳ.

9 người còn lại, Lý Hạo cũng biết mấy người.

Hồng Thanh không cần phải nói, còn có sư huynh Hồng Hạo của nàng. Bên phía Tuần Kiểm Ti cũng có người tham dự, Lý Hằng vừa mới được Lý Hạo điểm danh kia cũng lựa chọn tham gia. Người này còn trẻ, nhưng cũng đã là Phá Bách trung kỳ.

“12 người, chỉ chọn 5, vậy thì sẽ loại 7 ...”

Lý Hạo nhìn thoáng qua, cười nói: “Trước tiên một chọi một, lưu lại 6 người. 6 người thua, mỗi người cũng có một cơ hội khiêu chiến, không thể khiêu chiến cùng một người, ai thắng thì người đó thay thế nhau! Chờ toàn bộ kết thúc, trong số 6 người còn lại còn phải đào thải một người... Chờ cho đến khi còn lại 6 người, ta sẽ xem làm thế nào để loại. Chúng ta hiệu suất một chút, chiến đấu luân phiên không có ý nghĩa, quá lãng phí thời gian ...”

Hắn có ý nghĩ của chính mình, cho nên không nói bất cứ điều gì.

Nhìn về phía 12 người trước mắt, dứt khoát giơ tay vồ lấy một cành cây ở phía xa vào trong tay, trong nháy mắt cắt thành 12 đoạn.

“Tự chọn, 12 đoạn, có dài có ngắn. Hai cái dài như nhau, hình dáng giống nhau thì đó là đối thủ của nhau. Chắc chắn sẽ có hậu kỳ đánh với trung kỳ, đừng nên cảm thấy chiếm tiện nghi, tất cả đều do ngươi chọn!”

Mọi người cũng không nói gì, nhao nhao tiến lên rút thăm.

Một lát sau, nhóm được phân ra.

Lý Hạo nói thẳng: “Không cần tách ra chiến đấu, 6 tổ cùng nhau chiến đấu, nhanh chóng phân ra kết quả!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bất quả chỗ này rất lớn, cũng không thiếu chỗ đánh.

......

Lý Hạo không quản bọn họ nữa, cùng Lưu Long đi tới bên cạnh, những người khác cũng nhao nhao tản ra để lại chỗ trống cho những người này.

Giữa quảng trường, 12 võ sư vẫn chưa quen thuộc lẫn nhau, không vội bắt đầu.

Giờ phút này, Lưu Long nhẹ giọng nói: “Cậu cảm thấy... Liễu Diễm bọn họ có thể trở thành đội trưởng không?”

“Liễu tỷ không có vấn đề gì lớn, Liễu tỷ xuống tay rất ngoan độc. Võ sư bình thường gặp được nàng chưa chắc đã là đối thủ. Kinh nghiệm sinh tử của người Kiếm Môn hơi ít, còn bên Tuần Kiểm Ti có cảm giác bị nuôi mập mạp, hình như Vương đại ca chăm sóc bọn họ không tệ, không có loại khí tức bưu hãn mà thêm một chút khí tức mượt mà.”

Lưu Long khẽ gật đầu, đích xác là như thế, y cũng nhìn ra.

Những người này y đều biết, chỉ là hiện giờ có mấy vị đích xác có chút cảm giác dầu mỡ, không còn khí bưu hãn như lúc trước ở Ngân Thành.

“Về phần Siêu ca cùng Kiên ca... Khó nói, mặc dù đều có kinh nghiệm nhưng người ta cũng không phải là non tơ. Võ sư nào thì ít nhiều đều có một ít kinh nghiệm chiến đấu, dù sao hai người bọn họ cũng chỉ là trung kỳ.”

Hơn nữa còn là loại mới nhập môn, không dễ thắng lắm.

Trong lúc nói chuyện, 6 cặp võ sư trong quảng trường đã bắt cặp chém giết.

Chiến đấu chấm dứt nhanh nhất không phải là Liễu Diễm mà là Hồng Thanh.

Hồng Thanh cầm trường kiếm trong tay, một kiếm giết ra, tốc độ kiếm cực nhanh, đối diện là một võ sư Phá Bách hậu kỳ tới từ Tuần Kiểm Ti. Kết quả vừa mới giao thủ chưa tới 10 giây đã bị một kiếm của Hồng Thanh chém bay, trên người còn xuất hiện một vết máu.