Thấy Lưu Long nhíu mày!
Người này y rất quen thuộc, năm đó còn là phó thủ của y, còn mạnh hơn cả Liễu Diễm. Bây giờ lại cảm giác có chút sống an nhàn sung sướng, thực lực Phá Bách hậu kỳ trong tay Hồng Thanh lại không thể chống đỡ được 10 chiêu!
Vẻ mặt Hồng Thanh vui mừng, bên nàng vừa mới chấm dứt, bên kia Liễu Diễm đã cắm song đao vào cổ họng đối thủ... Không xâm nhập sâu nhưng cũng để lại một vết máu trên cổ họng đối thủ, võ sư Kiếm Môn kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sợ bị người phụ nữ này giết.
Trong chớp mắt, hai bên kết thúc, người giành chiến thắng đều là phụ nữ.
Hơn nữa, đối thủ của họ còn là Phá Bách hậu kỳ.
Đối thủ của 4 người còn lại đều là Phá Bách trung kỳ, trung kỳ và trung kỳ đều là không ai gặp nhau. Hiển nhiên, Lưu Long cảm thấy Lý Hạo gian lận, bằng không chưa chắc sẽ trùng hợp như vậy.
Hai bên vừa mới chấm dứt một hồi, người thứ ba xuất hiện, Hồng Hạo cũng dùng một kiếm đánh bay Trần Kiên. Trần Kiên ngã xuống đất không dậy nổi, trên mặt có chút uể oải, y còn muốn ỷ vào lực phòng ngự để đấu cùng tên này một trận, kết quả thua quá nhanh.
Lưu Long cũng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Kiếm thuật của Địa Phúc Kiếm rất lợi hại, đệ tử môn nhân của hắn tuy rằng kinh nghiệm chưa chắc đã phong phú, nhưng nền tảng đều rất vững chắc. Hồng Hạo này cũng không kém, không yếu hơn ta lúc hậu kỳ bao nhiêu, kém hơn là sát khí hơi yếu một chút...”
Đã rất tốt rồi!
Lưu Long, đó là người thật sự giết lên từng chút một.
Lý Hạo gật gật đầu, tiếp tục quan chiến.
Kết thúc ba trận, trận thứ tư kết thúc cũng không chậm. Giữa các võ sư, nếu tồn tại chênh lệch thì trận chiến đều kết thúc rất nhanh, không bao lâu, một võ sư mập mạp của Tuần Kiểm Ti đánh bay võ sư Phá Bách trung kỳ của Kiếm Môn lấy được danh ngạch.
Lưu Long thấp giọng nói: “Vương Siêu, cháu trai của Vương Hằng Cương, cũng tu luyện Thiết Bố Y, xem ra cũng không tệ lắm, nền tảng cũng rất vững chắc!”
Lý Hạo lại gật đầu, đích xác cũng không tệ lắm.
Cảm giác lợi hại hơn Trần Kiên không ít.
Bốn bên đã kết thúc, giờ phút này chỉ còn lại hai bên giao chiến, một là Ngô Siêu cùng một võ sư hậu kỳ của Tuần Kiểm Ti, một là Lý Hằng cùng một võ sư hậu kỳ của Kiếm Môn.
Ngô Siêu am hiểu tốc độ, toàn bộ quá trình đều tránh né, điều này cũng khiến cho võ sư của Tuần Kiểm Ti kia đau đầu không thôi.
Không thể đánh bại kẻ thù, rất khó để kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng.
Mắt thấy bốn bên khác đã kết thúc, đến bây giờ bên này của y vẫn chưa bắt được Ngô Siêu, vị này cũng gấp gáp muốn mắng người, nhịn không được giận dữ quát: “Ngô ròm, mẹ nó ngươi chạy xong chưa?”
Rõ ràng là hai người quen nhau, có lẽ trước đây vẫn là bằng hữu, cả hai đều đến từ Tuần Kiểm Ti tại Ngân Thành.
“Ít nói nhảm đi, ngươi bắt được ta rồi nói sau!"
Hai người chạy quanh chiếng trường. Mà bên kia, Lý Hạo nhìn thoáng qua chiến đấu của Lý Hằng. Lý Hằng này chỉ là Phá Bách trung kỳ, chỉ là thực lực không tệ. Kiếm Môn đều am hiểu kiếm thuật, Lý Hằng này cũng dùng kiếm, kiếm pháp rất phiêu dật, không như Kiếm Môn sắc bén và nặng nề, có vẻ nhẹ nhàng, ngược lại có chút giống Vô Ảnh kiếm.
Lưu Long một lần nữa giới thiệu: “Đây là Lý Hằng, trước kia trong đội chấp pháp, nói không ít, tuổi không lớn, năm nay 32... Hình như 33 rồi, kiếm pháp của hắn cũng có chút lai lịch. Trước kia Ngân Thành có một vị kiếm khách, lúc đầu mọi người đều không biết hắn là võ sư. Sau đó cơ duyên xảo hợp, ra tay vài lần, Lý Hằng cũng dưới cơ duyên được đối phương nhìn trúng, được thu nhận, truyền thụ một ít kiếm thuật. Sau đó vị kiếm khách kia đã chết trong một chuyến đi xa nhà, Bạch Nguyệt Thành thông báo chúng ta đi thu thi, lúc này chúng ta mới biết vị kiếm khách kia lại là truyền nhân của Liễu Nhứ Kiếm...”
Liễu Nhứ kiếm được cho là ngang với Thất Kiếm, chỉ là năm đó nếu xếp hạng Ngân Nguyệt thập kiếm, có lẽ đã có đại danh Liễu Nhứ kiếm rồi.
Có thể ở thời điểm võ lâm Ngân Nguyệt huy hoàng nhất, kiếm thuật xếp hạng top 10 đã là ngoan nhân rồi. Đệ tử đời thứ hai của đối phương cũng sẽ không quá yếu. Mặc dù Lý Hằng này là Phá Bách trung kỳ, đối mặt là môn nhân của Địa Phúc Kiếm, nhưng thủ đoạn của Liễu Nhứ Kiếm lại đánh đối phương không cách nào phản kích.
Địa Phúc Kiếm tuyệt đối không kém!
Nhưng cho dù cùng một loại kiếm pháp, hiệu quả tu luyện của mọi người cũng khác nhau. Giằng co vài phút, đối phương bị một kiếm của Lý Hằng đâm trúng cổ tay, trường kiếm trong tay bị đánh bay, đây là vị Phá Bách trung kỳ đầu tiên chiến thắng đối thủ.
Lý Hằng thở dốc kịch liệt, nhưng lại cười xán lạn.
Bên này bọn họ kết thúc, bên kia Ngô Siêu vẫn đang chạy vòng tròn với võ sư của Tuần Kiểm Ti.
Lý Hạo không nói gì!
Lần đầu tiên cảm thấy tốc độ nhanh thực sự rất khó chịu, người ta đã kết thúc, hai người này vẫn giao đấu đến bây giờ?
Ngô Siêu chạy sắp phun cả lưỡi ra rồi, nhưng vị này đích xác vẫn còn có thể chạy.
Thật sự làm cho vị võ sư hậu kỳ kia đuổi theo thở hồng hộc.
Nhưng vẫn không đuổi kịp đối phương, một khi không đuổi theo, người ta thỉnh thoảng đánh lén ngươi một phát, làm cho y khó khăn ứng phó.
Hồi lâu rồi, vị võ sư hậu kỳ kia nổi giận: “Không đánh nữa!”
“Ngươi nhận thua?”
“Ta không nhận thua, nhưng ta không đánh nữa. Họ Ngô kia, cho dù ngươi thăng cấp thì cũng có 6 người, tiếp theo còn phải đào thải một người... Ngươi dù chạy nhanh, luôn có người nhanh hơn ngươi!”
Y mắng một tiếng, trực tiếp không đánh nữa, tốc độ chậm hơn đối phương rất nhiều, đuổi sống đuổi chết cũng không kịp, vậy thì còn đánh cái gì nữa.
Ngô Siêu mừng rỡ, về phần lát nữa bị người ta khiêu chiến, y đã chuẩn bị, tiếp tục chạy là được rồi.
Tốc độ nhanh, không phải là gì đáng xấu hổ.