Lưu Long nhìn kiếm trên bàn, mơ hồ cảm nhận được thần bí năng trên thanh kiếm phập phồng, vừa nhìn bề ngoài liền biết có chút bất phàm, ba động của thần bí năng cũng làm cho người ta cảm thấy không tầm thường.
Thanh kiếm như vậy, Lý Hạo nói lấy ra liền lấy ra!
Khoảnh khắc này, Lưu Long thậm chí còn muốn Lý Hạo làm mồi nhử, có phải không thích hợp hay không?
Xin lỗi.
Đương nhiên, suy nghĩ như vậy rất nhanh bị đè xuống, Lý Hạo phải làm mồi nhử, đó là chuyện không có biện pháp khác.
“ Lý Hạo ......”
Giờ phút này, Lưu Long không nói thêm gì, chỉ là ngữ khí trịnh trọng nói: "Yên tâm, người còn kiếm còn! Mặt khác, nhiệm vụ lần này chấm dứt, nếu chúng ta đều chết, cậu còn sống... Tất cả mọi thứ trong tiểu đội Liệp Ma đều thuộc về cậu!”
Khá lắm!
Lý Hạo âm thầm líu lưỡi, đây là của ta sao?
Ta lập tức lọt vào hạch tâm của tiểu đội Liệp Ma?
Lão Lưu sao lại cảm tính như vậy chứ!
Lý Hạo cảm thấy mình vẫn là một người khá lý trí, nhưng Lưu Long cũng quá tình cảm, ngay cả những lời nói đao kiếm cũng nói ra.
*Ý là lời xúi quẩy....
"Lão đại, chúng ta có thể thắng! Công lý sẽ giành chiến thắng!”
Lý Hạo cổ vũ y!
Mà Lưu Long lại không nói gì.
Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lấy ra một quyển sách màu vàng ố vàng từ trong ngực, tùy ý ném cho Lý Hạo: "Tự mình cầm về xem đi, có lẽ hữu dụng, có lẽ vô dụng, coi như lúc nhàn rỗi thì lấy ra đọc.”
Dứt lời, Lưu Long cầm lấy tiểu kiếm, trực tiếp cất bước rời đi.
Mà y vừa đi, Liễu Diễm bỗng nhiên đoạt lấy quyển sách nhỏ màu vàng kia, nhìn thoáng qua, tiếp tục vẻ mặt hâm mộ: "Quả nhiên, là Cửu Đoán Kình mà y am hiểu nhất, tên này thật là..."
Thấy Lý Hạo có chút không hiểu, cô giải thích: "Đây là bí thuật võ đạo mà lão đại tu luyện. Cửu Đoán Kình, đúng như tên gọi của nó, chính là lúc bùng nổ kình lực cửu điệp! Đây cũng là bí thuật mà năm đó phụ thân của lão đại tu luyện, năm đó phụ thân y là một võ sư đỉnh cấp của Ngân Nguyệt hành tỉnh!”
Lý Hạo biết!
Ngân Thương!
Một trong những "Ngân Nguyệt Tam Thương", ngay cả lão sư cũng nói, hẳn là không kém, ít nhất cũng là tồn tại đứng đầu trong Phá Bách, nếu không lão sư sẽ không đến mức đề cập đến.
Không phải thương pháp mà là Cửu Đoán Kình, điều này khiến Lý Hạo có chút bất ngờ.
Đương nhiên, càng bất ngờ hơn chính là thứ này... đưa cho ta?
Võ sư chọn truyền thừa còn khắt khe hơn siêu năng rất nhiều.
Liễu Diễm lại nói: "Cầm cho tốt, xem cho thật kỹ... Quyển bí thuật này rất mạnh, không kém như "Ngũ Cầm Tân Thư" mà lão sư cậu truyền thừa! Bí thuật của lão sư cậu toàn diện, nhưng toàn diện cho nên có khuyết điểm đó là không đủ bạo kích!
Cửu Đoán Kình chính là một loại công pháp cực kỳ bạo kích, nhất kình cửu điệp... Đương nhiên người bình thường không làm được, là vì thể chất cũng không đủ để chống đỡ!”
Cô lần nữa cảm khái một tiếng, đứng dậy rời đi.
Bởi vì Lưu Long thế mà lưu lại cái này, khiến Liệt Diễm cảm nhận được nguy hiểm cực lớn.
Một số võ sư đến chết cũng không muốn truyền lại võ thuật của mình.
Lúc trước Lưu Long cũng không muốn, nhưng bây giờ lại đột nhiên truyền cho Lý Hạo... Điều đó có nghĩa là gì?
Lần này, một đi không trở lại sao?
Mà Lý Hạo cầm quyển sách nhỏ kia, bỗng nhiên có chút nặng trịch, trong lòng cũng nặng trịch, cứ như vậy mà truyền cho ta?
“Cửu Đoán Kình ......”
Công pháp am hiểu bộc phát nhất!
Lý Hạo không hiểu rốt cuộc nó trân quý đến mức nào, nhưng nó là sở trường của Lưu Long, chắc hẳn không quá yếu.
Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhấc máy liên lạc, bấm một dãy số.
Là đệ tử quan môn của Viên Thạc, cũng không thể tùy tiện học truyền thừa của các võ sư khác.
"Lão sư!"
"Có việc gì?"
Giọng nói của Viên Thạc có chút mệt mỏi, chắc là vừa hấp thu đao năng.
"Lão sư, Cửu Đoán Kình của đội trưởng chúng em, thầy đã bao giờ nghe nói về nó chưa?"
"Nói nhảm! Ngân Thương có bổn sự xuất chúng, nhất thương cửu điệp! Là bí thuật không tồi, tuy có không ít nhược điểm, nhưng sức bạo phát rất mạnh, trước kia thầy lấy "Ngũ Cầm Tân Thư" để đổi, tên kia còn không vui... Bất quá tên kia chết sớm cũng có liên quan đến nhất thương cửu điệp, do thân thể không chịu nổi, tuổi còn trẻ mà hai tay đã bị phế, sau đó uất ức mà chết! Bất quá nếu là thầy, lấy thân thể của thầy, nhất quyền cửu điệp, đánh Nhật Diệu đến mẹ cũng không nhận ra!”
Lời nói của lão sư thoạt nhìn là khinh bỉ, nhưng trên thực tế lại là rất tán thưởng quyển bí thuật này.
Lý Hạo suy nghĩ một chút, thì thầm nói: "Cái kia... Đội trưởng đã truyền nó cho em, em có thể học được không.”
"Cái gì?"
Viên Thạc sửng sốt một khắc, bỗng nhiên hét lên: "Vớ vẩn, học chứ! Tiểu tử, thân thể của em rất tốt, chắc chắn sẽ thích hợp với cái này. Lúc trước thầy còn muốn tìm công pháp thích hợp hơn cho em... Hay quá! Lưu Long bọn họ đến già đều là bệnh tật, em nhất định sẽ không! Học đi!”
Nói xong lại vô cùng nghi hoặc: "Sao lại cho em?”
Mới vài ngày mà!
Lưu Long là một thằng ngu sao?
Cái này liền truyền ra ngoài?
Còn có Lý Hạo, thằng nhóc này, như vậy liền lừa gạt nó sao?
Không hẳn như vậy chứ!
Lý Hạo ngượng ngùng: "Em cũng không biết, em đã đưa thanh kiếm nhỏ đó cho đội trưởng, hắn liền truyền cho em..."
Ngon!
Viên Thạc biết nội tình, biết thanh kiếm kia không phải là vật tốt, ai lấy thì người đó xui xẻo.
Ra vậy, đây là tiễn đưa đồ xui xẻo, rồi còn lừa gạt luôn tình cảm của Lưu Long?
Thật luôn... Cạn con mẹ nó lời!
“Được rồi, em tự xem đi, thầy không thích hợp xem bí thuật của võ sư khác, cũng không thích hợp hướng dẫn cho em. Nhưng quyển bí thuật này rất phù hợp với em, sau khi học xong, nếu thật sự có thể làm được tam điệp, cho dù em mới vào Trảm Thập cảnh, cũng đủ giết Trảm Thập phổ thông rồi!"
Rõ ràng, Viên Thạc thực sự rất xem trọng.
Hơn nữa, tác dụng phụ là cắn trả lại cơ thể cũng không phải là vấn đề quá lớn với Lý Hạo, bởi vì hắn có tinh quang năng, chuyện này Viên Thạc cũng biết.
......
Cúp máy.
Đại viện Viên gia.
Viên Thạc bỗng nhiên bật cười một tiếng, tiếp tục thấp giọng mắng một câu "Chó thật! Đạo vận của oắt con này lại mạnh như vậy.”
Thực sự quá mạnh!
Cảm giác cái gì tốt đều chủ động đưa tới cửa!
Cửu Đoán Kình à nha!
Ngân Thương... Lão gia hỏa ngươi, chắc đến chết cũng không biết, bí thuật gia truyền của ngươi cuối cùng vẫn rơi vào trong tay học trò của lão tử đâu!