Cùng lúc này.
Thành bắc.
Trần Kiên phía trước, Liễu Diễm bọc hậu, Lý Hạo ở giữa.
Ba người không đi bộ mà lái một chiếc xe nhỏ, cấp tốc chạy về hướng ngoại thành.
Trong tay Liễu Diễm cầm tiểu đao, sắc mặt lạnh lùng, vô cùng cảnh giác.
Phía trước, Trần Kiên lái xe, nhưng lại không quá chú ý đường đi, cứ trực tiếp lao tới hướng ra ngoại thành.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên trong thành, Lý Hạo cũng có thể nghe được.
Thậm chí thấy được ngọn lửa nghi ngút bốc lên bầu trời!
Đội trưởng rõ ràng là đã sắp xếp vũ khí nóng trong thành tập kích đối phương, gấp rút tìm ra chỗ ẩn nấp của chúng, Lý Hạo thật ra rất kinh ngạc về điểm này.
Trừ phi dùng tới đạn pháo quy mô lớn càn quét cả thành... nói như thế, Ngân Thành cũng không còn nữa, người dân thường cũng thương vong không kể xiết, cách này vốn là không thể thực hiện.
Siêu năng giả trừ phi là gặp ở ngoại thành, chứ nội thành, uy lực của vũ khí nóng phần nào cũng bị hạn chế!
Tiểu đội Liệp Ma cũng không thể làm chuyện tuyệt tình đó, diệt thành, khiến cho bao nhiêu người phài cùng tuẫn táng.
Chính lúc xe đang phóng như điên, đột nhiên phía trước ầm vang một tiếng nổ mạnh!
Ngay lập tức cây cầu phía trước bị sập xuồng!
Trong đêm mưa, xuất hiện hàng chục thân ảnh, Lý Hạo chăm chú nhìn, hơi ngẩn ra... Võ sư!
Đúng vậy, không phải siêu năng giả.
Giờ phút này, người ngăn cản bọn họ, lại là võ sư!
Sỡ dĩ nhìn ra võ sư, là vì bọn họ giống với Lưu Long, đó chính là bên ngoài toả ra một loại Thần Bí Năng nhàn nhạt, nhưng mà vẫn chưa thâm nhập vào cơ thể, điều này chứng tỏ, bọn họ đã hấp thụ qua Thần Bí Năng nhưng chưa thăng cấp siêu năng.
"Mặt quỷ?"
Chiếc xe dừng lại, Liễu Diễm và Trần Kiên nhanh chóng xuống xe, làm tốt việc chuẩn bị chiến đấu, Liễu Diễm lạnh lùng nhìn mấy người đối phương: "Tổ chức mặt quỷ? Tập kích Tuần Sát Sứ của Tuần Kiểm Ti, thật coi Tuần Dạ Nhân chúng ta đều ăn chay hết rồi à?"
Tổ chức Chu Hạ đang ở là tổ chức mặt quỷ, thuộc một phần của tổ chức siêu năng.
Lần này, tổ cức mặt quỷ còn phát động cả võ sư.
"Bắt lấy Lý Hạo!"
Trong đám người đối diện, vang lên một tiếng đanh nhọn, có thể là sợ bị nhận ra, những người nãy đều đeo một cái mặt quỷ, thanh âm chưa chắc là giọng thật, nghe qua có chút sai lệch.
"Được lắm!"
Liễu Diễm trả lời thật thoải mái khiến đám người đối diện hơi sững sờ, ngay tức khắc cô ta rút từ bên hông cây súng lục, pằng pằng pằng, bắn liên tiếp vào đối phương.
"Đi!"
Liễu Diễm vừa rút súng bắn vừa kéo Lý Hạo chạy.
Lúc này, không thể kéo dài thời gian với bọn chúng, huống hồ... cô ta cũng không phải đối thủ.
Thủ lĩnh của chúng hình như là một võ sư Phá Bách, nháy mắt chớp động, tránh được viên đạn, hai tay như đại bàng sải cánh, lao nhanh về phía Lý Hạo!
Những người khác cũng bày ra hết thần thông, truy kích dồn dập!
Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ... không để Lý Hạo ra khỏi thành!
Đương nhiên, còn có một điều, không thể giết Lý Hạo, những kẻ khác... giết không cần hỏi!
Mệnh lệnh thế này, thủ lĩnh của tổ chức mặt quỷ cũng không hiểu, nhưng siêu năng giả có tính toán riêng, cũng không thể nói hết với bọn họ, nên họ cũng không hỏi nhiều, chỉ biết nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, họ sẽ có ba lần cơ hội dẫn năng nhập thể.
Người trước mặt sẽ cũng cấp cho họ đủ sức mạnh Thần Bí Năng, ba lần nếu đều không thể vào siêu năng... vậy chỉ có thể trách họ xui xẻo, nhưng ít ra cơ hội rất lớn, một vị võ sư Phá Bách, mỗi lần dẫn năng nhập thể, Thần Bí Năng đều là mười phương, trăm phương.
Lưu Long đã giết nhiều võ sư Phá Bách thế này, rất khó thành siêu năng, loại người như ông ta không thể, nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào cậu thanh niên phía trước.
...
Lý Hạo thở gấp, miễn cưỡng duy trì Hô Hấp Pháp, điều chình hơi thở, ổn định bước chân, cùng chạy theo bọn Liễu Diễm.
Con đường bùn lầy khiến cho tốc độ của họ bị suy giảm.
Tiếp tục chạy trong bóng tối, điểm này thật ra đối với Lý Hạo bọn họ cũng có chỗ tốt, ít nhất làm cho đám người phía sau khó mà đuổi kịp.
"Cạch cạch cạch!"
Phía sau tiếng súng ống liên tiếp vang lên, Lý Hạo thật muốn chửi người, chết tiệt!
Đám người này, không phải võ sư sao?
Bọn họ dùng súng có thấy mất mặt không?
"Keng keng keng!"
Phía sau, không biết tấm chắn nhỏ của Trần Kiên đã chịu biết bao lần đạn bắn vào, Trần Kiên bảo về chỗ hiểm của mình, dùng thân thể cao lớn, che chắn cho đám người Lý Hạo, như vậy, Lý Hạo sẽ không bị bắn chết một cách bừa bãi thế này.
Cho dù thế nào, nếu cứ tiếp tục bị truy đuổi, bọn họ sợ rằng sẽ không thể xuất thành.
Đến bây giờ Lưu Long vẫn chưa xuất hiện, không biết tình hình thế nào rồi.
Ngô Siêu và Vân Dao đều đi tiếp ứng, hiện tại, Liễu Diễm mạnh nhất, nhưng cũng không phải võ sư Phá Bách, phía sau lại còn bị Phá Bách truy đuổi.
"Chị..."
"Im miệng!"
Liễu Diễm khẽ quát, không được lên tiếng.
Lúc đang chạy trốn, nói chuyện rất dễ mất tập trung, ảnh hưởng đến nhịp thở, một khi bị đuổi kịp thì phiền phức lớn rồi.
"Buông em ra... bọn chúng sẽ không giết em đâu!"
Lý Hạo thở hổn hển, vẫn phải buột nói một câu.
Hắn sợ chết, nhưng hắn biết, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Đối phương chỉ là võ sư, không thấy được Hồng Ảnh, nên hiện tại không phải muốn giết hắn.
Vẫn còn cơ hội!
Lão sư chưa xuất hiện, át chủ bài vẫn còn.
Liễu Diễm không để ý, ánh mắt chỉ chứa sự lạnh lẽo và điên cuồng.
"Tên mập!"
Quát khẽ một tiếng, Trần Kiên và Liễu Diễm hợp tác bao nhiêu lần, không cần nói nhiều, nháy mắt đã hiểu được ẩn ý của Liễu Diễm.
Ngay sau đó, Lý Hạo liền có dao động.
Liễu Diễm trợ lực để Trần Kiên bay lên rồi giơ tấm khiên ra, xoay người đánh tới tên võ sư Phá Bách!
Liễu Diễm theo sát phía sau, nổ bịch một tiếng, tên Phá Bách kia một quyền đã đánh trúng cái khiên, đánh cho Trần Kiên lùi lại mấy bước, bóng người loé lên, một đao đâm vào nắm đấm của đối phương!
Thở phù một tiếng!
Đoản đao xẹt qua, cũng không làm tổn hại đến chỗ hiểm của đối phương, chỉ là trên nắm đấm của hắn lưu lại vết đao rướm máu vừa rồi.
Võ sư Phá Bách kia vẫn còn vung ra một quyền, muốn một quyền đánh chết Liễu Diễm... Đột nhiên cánh tay tê liệt!
Bỗng trên cánh tay gã hiện ra rất nhiều vết màu đen, làm cho gương mặt dưới lớp mặt nạ kia biến sắc, nhanh chóng rụt lại, tay trái đánh lên tay phải, một lượng lớn máu huyết trào ra mãnh liệt từ chỗ miệng vết thương, xen lẫn với máu đen.
"Ngươi dùng độc?"
Võ sư nổi giận, hạ độc, việc này càng đáng ghét hơn so với dùng súng.
Mà Liễu Diễm, không màng lý lẽ, cản trở đường đi của đối phương trong chốc lát, nháy mắt nhảy bật lên, bắt lấy Lý Hạo, tiếp tục chạy trốn.
Lý Hạo lúc này cũng vô cùng chấn động.
Liễu Diễm và Trần Kiên lá gan thật là không nhỏ.
Lúc này còn dám phản kích lại.
Lại còn thành công nữa chứ!
Không hổ là võ sư đã giết được siêu năng giả, kinh nghiệm chiến đấu như này, Lý Hạo hoàn toàn không thể so sánh được.
Tiếp tục truy đuổi!
Lý Hạo lúc này không còn kháng cự nữa, cứ như vậy bị Liễu Diễm lôi đi, lại còn không ngừng quay đầu nhìn, hắn đang nghĩ... làm sao có thể phản sát lại đám người này đây!
Hắn biết, hắn rất yếu, nhưng hắn càng biết rằng... đám người kia cũng biết điều này, mà lại còn không dám giết hắn!
Đây đích thị là một lợi thế!
"Chị đợi chút nữa lấy em ra làm lá chắn!"
Lý Hạo vừa nói ra câu này, Liễu Diễm không hề hé môi, không biết có nghe thấy lời hắn hay không.
Trần Kiên thì nghe rồi, chỉ có một cách nghĩ, Lý Hạo, tên này điên rồi.
Lấy hắn làm lá chắn?
Bọn họ lờ mờ nghe được ý này của Lý Hạo, nhưng... nếu như phán đoán sai lầm, đối phương dám giết hắn sao?
Một tên gà mờ như cậu ta, thật có thể sống sót từ tay Phá Bách?
Ngay lúc này, ba người vẫn điên cuồng chạy, ba vị cảnh giới Trảm Thập vẫn đang suy tính khả năng có thể phản sát lại đối phương hay không, vị võ sư Phá Bách đang chém giết đằng sau, còn có hơn mười vị Trảm Thập đang đuổi sát theo.
Mưa, càng ngày càng lớn!