"Lão sư, người nói, cái đồ chơi kia của em, cắm vào tim, thật sự có thể phá bỏ niêm phong?"
Lý Hạo nghĩ đến Ngọc Kiếm, Ngọc Kiếm vẫn chưa bỏ niêm phong, lúc trước chưa bỏ niêm phong vẫn có thể chém Hồng Ảnh hiện thân, vậy nếu bỏ niêm phong rồi thì sao?
Có thể đánh chết Hồng Ảnh không?
Nếu có thể giết chết Hồng Ảnh, lão sư chắc chắn đối phó được với vị cường giả siêu năng kia, nhất định sẽ mạnh hơn chút.
Viên lão suy nghĩ 1 chút, nói: "Có hy vọng, nhưng có hy vọng 100% không..."
Nói đến đây, mắt lão khẽ nhúc nhích, nhìn Lý Hạo.
Như đang hỏi, đến rồi sao?
Lão không nhìn thấy Hồng Ảnh, nhưng lão có thể cảm giác được 1 chút.
Lý Hạo, sắc mặt trắng bệch, gật đầu 1 cách cứng nhắc, lúc này, ngay trước mặt hắn chỉ cách 100m, 1 cái gì đó như là lầu cao Hồng Ảnh đổ xuống.
Vô cùng lớn!
Viên lão cũng cười 1 cách cứng ngắc, thật sao... Làm cho người ta không nói được lời nào.
Ta đây lần đầu tiên tập trung toàn lực ra tay, sẽ không phải bị ngã nhào ấy chứ?
"Cút!"
Viên lão lần nữa quát lớn, mấy người Liễu Diễm bây giờ không nói thêm gì nữa, bọn họ cũng thấy sắc mặt Lý Hạo biến đổi.
Giết cái Nguyệt Minh kia, Lý Hạo cũng không như vậy.
Liễn Diễm nghiến răng 1 cái, kéo Ngô Siêu đi.
Mà Hắc Báo, cũng muốn lén chạy đi, nhưng nhìn thấy Lý Hạo chưa có chạy, đột nhiên lại không đi nữa, trong ánh mắt Hắc Báo tràn đầy sự sợ hãi, vừa sợ hãi, lại mang chút chờ mong.
Nói không chừng sao?
Nói không chừng có thể đâm chết cái Hồng Ảnh vô cùng cao lớn kia, khi đó... Nó có thể liếm được bao nhiêu thứ tốt?
Không đi!
Bọn người Liễu Diễm nhanh chóng rút khỏi.
Tiến đến chặn đường Lưu Long, để tránh Lưu Long tới đụng độ, đó mới là phiền toái lớn.
Mà Lý Hạo cùng Viên lão, lúc này cũng đi vào rương hàng.
Trong tay Viên lão cầm 1 cây đại đao, hình như lão không phát hiện được bất kì cái gì, cũng không cảm nhận được bất kỳ vật gì, lúc này, ra vẻ than phiền nói: "Lý Hạo, lão tử không được rồi, sau lần nay, có khi xong rồi! Em còn có hy vọng... Nhật Diệu kia chưa chắc là đối thủ của Hoàng Vân... Tuần Dạ Nhân vẫn rất cường đại, Lưu Long vẫn còn sống, chỉ cần giải quyết xong mấy tên kia là em an toàn!"
"Sau khi an toàn, em phải tiếp tục sống tiếp... Đừng ở Ngân Thành chờ đợi!"
Viên lão với bộ dạng "gần đất xa trời", dặn dò học trò của mình.
Lý Hạo, vẻ mặt bi thương: "Lão sư... lão sư sẽ không sao đâu, em biết siêu năng giả có thể tự chữa lành viết thương, dùng Thần Bí Năng tới trị thương cho lão sư, em tin thầy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Trẻ con... Chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp!"
"Khụ khụ khụ..."
Viên lão lại tiếp tục ho, máu trào ra khóe miệng, thở dài 1 tiếng: "Ta cả đời này, tiếc nuối nhất là không thể bước vào Đấu Thiên, tiến cấp thành siêu năng, càn quét thiên hạ... Nếu không, kẻ hèn mọn chỉ 1 ngày quang vinh kia , lại có thể là đối thủ của ta?"
Lúc này, lão thở hổn hển, bộ dạng có chút khó chịu, cầm lấy tay Lý Hạo, thở dốc nói: "Ta truyền cho ngươi Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật... Ngươi phải nhớ cho kỹ! Đây là căn bản... Là ta dùng vô số sách cổ biên soạn lại..."
Lúc này, ngoài rương hàng, Hồng Ảnh đỉnh cấp, 1 bóng người im hơi nặng tiếng hạ xuống.
Bên tai, truyền đến âm thanh trong rương hàng.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật!
Lúc này, cho dù là cường giả siêu việt Nhật Diệu, cũng khẽ dừng lại, vốn là muốn trực tiếp vào bắt Lý Hạo, đốt chết tên đó, bây giờ, đối phương thu liễm Thần Bí Năng rồi, không hề động đến hắn.
Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật của Viên lão!
Không biết bao nhiêu người đang ngóng trông, nhưng lão tử này, từ trước tới nay không tiết lộ, đêm nay Viên lão muốn chết, học trò của lão cũng muốn chết, nếu thất truyền... Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, có thể hoàn toàn biến mất!
"Có lẽ... Có thể giết Lý Hạo, bắt Viên lão?"
Lúc này, ý nghĩ đó hiện ra trong đầu người đang ở phía trên Hồng Ảnh.
Bảo vật động nhân tâm, bảo vật thông thường, đã không có cách nào động đến, nhưng... Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật có thể!
Viên lão sau cùng để lại cho bọn họ, không phải là tu vi võ sư của lão, võ sư suy tàn rồi, bây giờ lão để lại cho người sau cùng, là vô số văn minh cổ đại kia, lão tử này, cũng hủy vô số sách cổ rồi!
Vì tự bảo vệ mình, Viên lão không biết đã hủy bao nhiêu điển tịch văn minh cổ đại, đều chứa hết trong đầu lão!
Bóng người lay động, im lặng, bỗng nhiên xuất hiện trong rương hàng.
Viên lão với Lý Hạo hoàn toàn không biết gì!
Viên lão còn lưu lại di ngôn, mà Lý Hạo, đang đau khổ không kềm nổi, cúi đầu, nước mắt tuôn trào.
"Lão sư, Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, em sẽ giữ thật tốt!"
Viên lão ho ra máu: "Ừ, vậy là tốt rồi, không chỉ vậy... Ta có rất nhiều bảo vật để lại cho ngươi... Còn 1 số di chỉ văn minh cổ đại, những người khác không biết, ta sẽ nói cho ngươi biết... Ngươi không được nói với bất kỳ kẻ nào! Đó là nền móng quật khởi, một khi thu được, ngươi đứng trên Nhật Diệu cũng không có gì khó khăn... Văn minh cổ cường đại vượt qua tưởng tượng!"
“Lão sư, đừng nói là!"
Lý Hạo đau khổ vô cùng, đừng nói nữa, nói nữa, đối phương nhịn không được đến bắt lão sư bây giờ!
"Không... Không việc gì... Ta là đỉnh cấp Phá Bách, có thể miễn cưỡng được 1 lúc nữa... chưa chết..."
Hai sư đồ nói với nhau, Viên lão bỗng nhiên hạ thấp giọng: "Sát lại đây, ta sợ bị nghe trộm..."
Lý Hạo đưa tai tới.
Bên ngoài rương hàng, bóng người kia thoáng nhìn Viên lão, chỉ có thể nhìn thấy miệng lão cử động, 1 chút thanh âm cũng không nghe được.
Thần Bí Năng cũng không đi qua được, vì đây được lớp phủ băng tinh tạo lên.
Suy xét trong nháy mắt, Hồng Ảnh cực đại, bỗng nhiên vung tay lên, thu lại thành người bình thường, 1 lúc sau, Hồng Ảnh lập tức xuyên qua lớp phủ băng tinh, tiến vào trong rương.
Gã nghe trộm được, để cho Hồng Ảnh nghe trộm cũng chẳng sao.
Nghe xong thì giết!
Cũng để tránh gã phải ép hỏi Viên lão, nói như vậy, chưa chắc có thể thu thập được bí mật.
Lúc này, Lý Hạo mắt đỏ hoe, gật đầu.
Viên lão lộ nụ cười hài lòng, đã biết, Hồng Ảnh đã vào!
Nhưng tên tiểu tử ngươi...Có thể chống đỡ sao?
Được rồi... chưa đến mức phải giết ngươi.
Tất cả đều trong lòng bàn tay lão phu, siêu năng cũng chỉ là tên ngốc, bí mật của lão phu, nào có dễ bị các ngươi biết như vậy?
Lúc này, cũng lộ ra vẻ đau thương!
"Lão sư... Bảo trọng"
"Tiểu Hạo, bảo vệ bản thân cho tốt..."
Hai sư đồ khóc thảm thiết!
Ngoài rương hàng, bóng người có chút mất kiên nhẫn, chết thì chết nhanh lên, mau nói bí mật!
Lúc này, vì không để Viên lão chú ý, gã áp chế Thần Bí Năng về mức thấp nhất, sợ bị Viên lão cảm nhận được, lúc đầu vốn định chuẩn bị đập 1 chưởng, quét sạch hết thảy tâm tư của kẻ địch, nhưng lúc này suy nghĩ đó hoàn toàn bị dập tắt.
Tốc độ lên nào, nói nhanh 1 chút, ta đây không đủ kiên nhân chờ nữa đâu!