TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 165: Phá Bách (3)

Nếu mọi người ai cũng biết Lý Hạo xấu xa, là cái đồ biến thái, vậy lần đó mấy người bọn họ có lẽ sẽ không sống sót mà quay về, tên tiểu tử đó xấu xa tệ hại, mới có thể đâm chết hai vị cường giả.

"Người đọc sách a!"

Mộc Sâm cảm khái một tiếng: “Bản thân của Viên Thạc là người giả vờ đọc sách, lại dạy ra một đệ tử đọc sách thánh hiền! Không biết bây giời Lý Hạo nghĩ sao về lão, trước kia là một giáo sư yếu ớt, thoáng cái trở thành ma đầu giết người không chớp mắt!"

Y hoảng hốt giùm cho Lý Hạo.

Liễu Diễm cười gượng gạo, rất nhanh nói sang chuyện khác: “Ti trưởng, tôi đi lấy đồ!"

Đừng nói nhảm nữa!

Gì mà Lý Hạo thấy như thế nào?

Ngươi bớt quan tâm đi!

Nàng còn đang lo Viên Thạc không chấp nhận nổi, học sinh của mình là tên cuồng giết người!

Mộc Sâm không nói nữa, cười ha hả dẫn Liễu Diễm đi vào trong, cùng thiếu nữ nói chuyện phiếm, y thích nhất rồi còn gì, đáng tiếc Liễu Diễm là một Hoa Hồng Gai, y cũng nghiện rồi, trực tiếp đi lên, y cũng không dám tiếp nhận.

. . .

Cùng lúc này.

Lý Hạo vẫn chưa về nhà, mà đi thẳng đến cổ viện Ngân Thành.

Lúc này, vẫn là chỗ của lão sư an toàn hơn.

Trong lúc hấp thu, nếu như xảy vấn đề gì, thì lão sư cũng có biện pháp giải quyết.

. . .

Đại viện của Viên gia.

Viên Thạc cũng trở lại rồi, siêu năng giả xung quanh Ngân Thành không nhiều, lão chạy một vòng, giết được mấy người, còn hay không lão cũng không rõ, cho dù là còn, đối phương biết được những người khác đã bị giết, thì rất nhanh cũng trốn mất.

Bây giờ, lão không còn người bảo hộ, cũng không cần.

Bọn người Hồ Hạo và Lý Mộng, cầm đi Ngũ Cầm Tân Thư, lúc này cũng không thể chờ mà bắt đầu luyện tập thử rồi, cũng không có thời gian tới đây, huống chi bên phía Viên Thạc cũng không muốn có người theo dõi lão, cho nên đều đuổi đi cả rồi.

Lúc Lý Hạo đến, đại viện rất vắng vẻ.

Đã gần 12 giờ đêm rồi, ngọn đèn vẫn sáng, hai ngày này, Ngân Thành có thể ngủ yên nhiều rồi.

"Lão sư!"

Lý Hạo nhìn thấy Viên Thạc ở trong phòng khách, lúc này Viên Thạc, đang ăn cái gì đó, ngay lúc này, Lý Hạo mới cảm thấy mình đói bụng, giống như một ngày một đêm vẫn chưa ăn cơm vậy.

"Ăn một tí?"

"Tạ ơn sư phụ!"

Lý Hạo cũng không khách khí, ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn đến miệng đầy mỡ.

Viên Thạc ăn uống cũng không nhã nhặn gì, cười ha hả mà nhìn Lý Hạo ăn cơm, ánh mắt ôn hòa hiếm có, già rồi già rồi, bị thương, chuẩn bị chính thức giải ngũ về quê dưỡng lão rồi, bồi dưỡng một học sinh, thừa kế kiến thức tài phú của mình.

Trong đầu lão, chứa rất nhiều sách cổ, sách cổ đều đã bị lão tiêu huỷ.

Nếu như cứ như thế mà chết đi, những sách cổ này sẽ bị thất truyền, vậy thì thật đáng tiếc.

Lão định là dùng mấy năm, đem những vật này, đều truyền cho Lý Hạo, Lý Hạo không phải là truyền nhân võ đạo của lão, mà là người để truyền đạt kiến thức.

Ngũ Cầm Tân Thư, chỉ giúp cho thân thể của Lý Hạo thêm khoẻ mạnh mà thôi.

Không ai ngờ, rốt cuộc, Lý Hạo lại không kém cạnh tiến vào giới võ sư.

Còn chính mình, cũng gặp dữ hoá lành, bởi vì bị thương, thu nhận tên học trò này, cũng từng bước tiến vào Đấu Thiên.

Người học trò này, lão cực kỳ hài lòng.

Chỉ là đáng tiếc, sắp tới bản thân có thể sẽ rất bận, một đầu toàn sách cổ, chưa chắc có thời gian, truyền thụ cho người học trò này rồi.

Viên Thạc nghĩ đến điều này, có chút tiếc nuối.

"Tiểu Hạo!"

"Ân."

Lý Hạo đang gặm chân gà, ngẩng đầu nhìn lão sư.

Viên Thạc cười tủm tỉm, "Dạo tới đừng về nhà nữa, sắp tới ta sẽ bận, thời gian rảnh buổi tối sẽ dạy ngươi vài thứ, hiện tại thì k có ích gì, nhưng tương lai. . . Có lẽ sẽ rất có ích!"

Ví dụ như Huyết Đao quyết, Ngũ Cầm Thuật, Thổ Nạp Pháp. . .

Rất nhiều thứ, thật ra đều là do Viên Thạc học theo sách cổ, lão cũng cải biên ít nhiều, thích hợp cho võ sư hiện đại tu luyện hơn.

Những thứ này, chỉ là một phần nhỏ!

Còn có rất nhiều thứ, ngày trước lão cảm thấy, chỉ là phỏng đoán, giả tưởng của người xưa mà thôi.

Nhưng hôm nay ngẫm lại, thật sự có hay không?

Lúc này Viên Thạc còn nãy ra một ý tưởng vĩ đại, liên kết những sách cổ đó với nhau, xem thử có thể tìm được con đường mới cho giới võ sư hay không.

Một số ghi chép trong sách cổ, đã bị rát nát cả rồi.

Cũng không sao!

Lão có thể hồi phục từng chút một, cải biên một số, thật ra Ngũ Cầm Thuật, cũng không phải toàn bộ, đều là do chính bản thân lão tự khôi phục, hiện tại tu luyện cũng rất tốt.

Chỉ là, ở trong đó, có thể mất nhiều thời gian.

Lý Hạo gật gật đầu, không có cự tuyệt.

Hắn vẫn luôn nghe lời như vậy.

"Vậy thì đêm nay bắt đầu. . ."

"Đêm nay không được!"

Lý Hạo vội vàng nói: "Đêm nay em muốn hấp thu thần bí năng, lão sư, không biết ngươi có phát hiện hay không, ở trong thần bí năng, thuộc tính của thần bí năng có thể tách rời ra, một phần của thần bí năng sẽ phân thành có thuộc tính, một phần sẽ phân thành không thuộc tính! Thần bí năng không thuộc tính có thể cường hóa thân thể, có thuộc tính, có thể cường hóa lục phủ ngũ tạng. . . Đương nhiên, em cũng không dám khẳng định, nhưng trước kia em đã tách Thổ năng ra, lá lách được cường hóa!"

Viên Thạc hơi giật mình.

Cái này, lão thật sự chưa từng phát hiện!

"Ngươi chắc chắn?"

"Ân!"

Lý Hạo lại nói: “Tuy nhiên, cần kết hợp với năng lượng của tiểu kiếm mới được, nếu không thì không thể!"

Viên Thạc nghiêm túc lại, lẩm bẩm nói: "Thần bí năng, có thể cường hóa ngũ tạng? Võ sư, ở Trảm Thập và Phá Bách, chỉ cường hóa cốt cách, cơ bắp, cho đến Đấu Thiên, mới có thể đổi máu, thông qua việc đổi máu, rồi mới nuôi dưỡng ngủ tạng! Nhưng mà, đây là quá trình rất dài!"

Lão có chút cổ quái, thần bí năng, không phải sẽ cắn nuốt nội kình sao?

Đương nhiên, trong lúc hấp thu, quả thật không có cảm giác, nhưng khi bản thân có được nguồn của thần bí nắng, lão liền phát hiện, thứ này sẽ cắn nuốt nội kình.

Nhưng bây giờ Lý Hạo lại nói, có thể dùng cường hóa nội phủ.

Điều này có nghĩa là. . . Có thể đi đường tắt?

Tại sao lại như vậy?

Việc này và trực tiếp hấp thu thần bí năng, có gì khác nhau chớ?

Tác dụng của tiểu kiếm, rốt cuộc là gì?