Nội thành.
Lý Hạo mặc trên người bộ đồng phục Tuần Kiểm, dạo ở một con đường nhỏ trên phố.
Đi ngang qua thánh đường bị tàn phá, hắn liếc nhìn một cái, thấy được Hồng Ảnh trong đó, chỉ là một cái bóng lẻ loi treo lơ lửng, không chút động đậy, giống như đã chết rồi.
Không ai có thể thấy được sự tồn tại của bọn chúng.
Không chỉ có một đạo Hồng Ảnh!
Đại thánh đường này đã chết ba vị siêu năng giả, nhưng Lý Hạo chỉ thấy được hai đạo Hồng Ảnh, không biết có cái thứ ba hay không, hay là đã bị giết chết rồi.
"Hồng Ảnh ngoại trừ mình ra, những người khác có thể thấy rồi giết được sao?"
Lý Hạo không biết, nhưng hắn biết, cho dù chủ nhân chết đi, nó vẫn còn tồn tại, vậy là đủ rồi.
"Tổ chức Hồng Nguyệt... Huyết mạch... Hồng Ảnh..."
Tổ chức này, Lý Hạo đã khắc sâu vào trong đầu.
Một đám người xấu xa!
Người xấu, thì đáng bị tru sát, diệt môn, nghiền xương thành tro... Những điều này, hắn đều sẽ ghi nhớ.
Xác định được sự tồn tại của Hồng Ảnh, hắn cũng không vội vã hành động nữa.
Vờ như không thấy, Lý Hạo trầm mặc lướt qua, đi thẳng đến khu mộ.
Mộ của Trương Viễn không ở ngoại thành mà nằm ở nội thành.
Có hơi thiên lệch một chút, nhưng ở đó có một khu nghĩa trang, gần đó là một vài nhà máy.
...
Mất hơn nữa tiếng đồng hồ đi bộ, Lý Hạo mới đến nơi.
Khu nghĩa trang này nằm ở một đỉnh núi nhỏ.
Trương Viễn được chôn cất ở đây, khi mất cũng đã bị thiêu cháy, gần như không cần hoả táng nữa.
Giữa sườn núi.
Một ngôi mộ mới nằm lặng lẽ.
Lý Hạo đã mấy tháng không tới đây rồi, lần trước đến có lẽ là dịp Tết.
Vừa đến trước mộ, ánh mắt Lý Hạo có hơi loé lên, trước mộ có đặt một bó hoa tươi, song chắc không phải là của hôm nay, đã có chút héo úa, lại thêm có mưa xuống làm cho hoa trở nên tơi tả.
Nhưng Lý Hạo xác định, thời gian đặt hoa này có lẽ không lâu.
Nhưng người nhà tiểu Viễn sớm đã qua đời hết, sau khi cậu ấy chết, ngay cả phần mộ này cũng là do Lý Hạo tự mình bỏ túi xây dựng nên, không ai giúp đỡ, tang lễ thì khỏi bàn tới.
Ai sẽ đến tảo mộ y chứ?
Lý Hạo nhìn quanh một vòng, không thấy bóng người nào, chứng thực không có siêu năng giả gần đây, hắn lúc này mới đi về phía trước.
Lý Hạo lặng yên nhìn bó hoa trước mộ, rơi vào trầm tư.
Trước mộ, bức hình của tiểu Viễn vẫn còn rất trẻ, phảng phất nét cười, Lý Hạo lặng nhìn, rất lâu, chậm rãi nói: "Tiểu Viễn, khi đó cậu kêu tôi chạy, tôi không chạy, dường như đã thắng rồi... lão sư của tôi đã giết cái tên rất cường đại ở tổ chức kia, ông ấy còn giết rất nhiều siêu năng giả!"
"Tôi không biết bọn họ lần sau có lại tới nữa hay không, cũng không biết cái thứ giết cậu khi đó, lần này có chết hay chưa... Vốn dĩ tôi nghĩ dùng đầu của chúng để hiến tế cậu, đáng tiếc... dường như bị người ta lấy đi rồi."
Lý Hạo ngồi xuống trước mộ, cảm khái vài câu, lại lộ ra vẻ cười: "Nhưng mà tôi đã bắt đầu tiến vào lĩnh vực này rồi, tôi đang nổ lực để bước vào lĩnh vực siêu năng, đợi tôi thành siêu năng giả, có lẽ... tôi có thể đường đường chính chính giúp cậu báo thù rồi! Tôi biết thủ lĩnh của tổ chức đó tên gì, gọi là Ánh Hồng Nguyệt, tôi không biết rốt cuộc ai đã ra tay, nhưng kẻ giết cậu, tôi biết, tổ chức này đã bị tiêu diệt... vậy thì liền có thể báo thù cho cậu rồi!"
Nói xong câu này, Lý Hạo không nói thêm gì nữa.
Hắn ngồi bên cạnh ngôi mộ, nhìn về hướng chân núi, có chút thất thần.
Hoa tươi bên mộ, hắn cũng không để ý nữa.
Ai tặng cũng không có gì khác biệt.
Kẻ địch cũng được, người thân cũng tốt, vẫn là kẻ giết tiểu Viễn, trong lòng không yên mới tới đây tảo mộ... vậy thì cũng không còn quan trọng nữa.
Lý Hạo cũng không muốn nghiên cứu sâu thêm.
Ngồi đây một lát, Lý Hạo tiếp tục lên núi, ngôi mộ này là của tiểu Viễn, ngôi mộ của cha mẹ hắn cũng ở bên này, chỉ là lên cao hơn chút.
Cha mẹ hắn chết vì tai nạn xe... Rốt cuộc có phải hay không, kỳ thực cũng không còn quan trọng rồi.
Phải cũng được, không phải cũng được, tóm lại Lý Hạo đều tính lên đầu Hồng Nguyệt.
Là tai nạn xe, vậy thì Hồng Nguyệt đáng chết.
Không phải tai nạn xe, vậy thì tên đó cũng đáng chết.
Người mà, sống trên cõi đời này, luôn muốn có nhiều mục tiêu, sẽ có thêm nhiều động lực.
Cha mẹ chết rồi, bạn bè tốt nhất cũng chết rồi, lão sư đối xử với hắn cũng không tệ, nhưng lão sư... dẫu sao cũng không phải cha mẹ.
Có lúc, Lý Hạo cũng sẽ mù mịt, cũng sẽ đánh mất phương hướng phía trước.
Được ngày nào hay ngày ấy vậy!
Nếu không nhìn thấy được Hồng Ảnh, nếu không phải bị nó uy hiếp, thì thời khắc khi tiểu Viễn chết, đối với Lý Hạo mà nói thì cuộc sống cũng cứ như vậy thôi, không có gì đáng để mong đợi.
Mà hôm nay, Hồng Nguyệt lại cho hắn niềm tin tiếp vào cuộc sống!
Có lúc Lý Hạo cảm thấy, Hồng Nguyệt ngày càng mạnh, nếu như mạnh quá, sẽ bị lão sư dễ dàng tiêu diệt... Vậy thì chẳng phải là ngược lại sẽ làm mất đi ý chí chiến đấu của hắn sao?
Không có Hồng Nguyệt, có lẽ Lý Hạo cũng không còn muốn tiếp tục giao thiệp với siêu năng giả nữa.
Trên đỉnh núi có một khu mộ lớn.
Lý Hạo đi về phía một trong số những ngôi mộ đó, trên bia là hình của một đôi nam nữ, đều đang cười, cười rất tươi, bức ảnh này, cha mẹ rất thích, là sinh nhật lúc Lý Hạo 10 tuổi, ảnh chụp cả gia đình.
Nhưng mà Lý Hạo đã giữ hình của mình lại, nếu cha mẹ còn sống, có lẽ cũng không hi vọng bức ảnh gia đình này sẽ trở thành di ảnh.
Lý Hạo nhìn một lúc, không ngồi xuống, chỉ đứng nhìn, rất lâu không lên tiếng.
Ánh mắt hắn thay đổi liên tục.
Có lúc phẫn nộ, có lúc điên cùng, có lúc lại trở về vẻ tĩnh lặng.
Ánh mắt phức tạp như thế này, không nên có ở Lý Hạo.
Nhưng mà lúc này, Lý Hạo hình như hơi điên loạn.
Lý Hạo vẫn giữ nguyên thế đứng đó, một chút cũng không động.
Dưới núi, hắn vẫn còn nói chuyện với Trương Viễn, vậy mà ở đây... Lý Hạo lại không nói lời nào, chỉ nhìn bức ảnh, rất lâu, hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng đánh một chưởng, trực tiếp phá huỷ di ảnh đính trên bia mộ!
Nếu như có người ở bên lúc này, có lẽ cũng không thể tin được!
Đột nhiên Lý Hạo cười lên, nụ cười còn có chút dị thường.
Hắn nhìn thật kỹ vào bia mộ, lại nhìn bốn phía, cất bước đi xuống.
Lý Hạo đi tới đi lui, nắm chặt nắm đấm!
Lúc trước hắn không để ý.
Hôm nay... hắn không giống như xưa, hắn càng biết nhiều, càng hiểu được nhiều.
Ánh mắt Lý Hạo lúc này tràn đầy sát khí!
Đúng vậy, ngay cả khi đối mặt với siêu năng giả bị hắn giết chết, hắn cũng không lộ ra chút sát khí nào, vậy mà lúc này, hắn lại tràn đầy sát ý!
Phần mộ... trống rỗng!