TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 266: Hầu Tiêu Trần (2)

“Bộ trưởng!”

Người phụ nữ trước mặt có chút ngạc nhiên: “Trong khố phòng tổng cộng chỉ còn lại 1 viên của cảnh giới Tam Dương, 2 viên của cảnh giới Nhật Diệu thôi.”

Vì để lấy được những thứ này, Tuần Dạ Nhân đã bỏ ra cái giá không nhỏ.

Nhưng bây giờ lại cư nhiên đem cho Ngân Thành bên kia!

“Những thứ đó có tác dụng rất lớn đối với võ sư, nhưng lại rất bình thường đối với siêu năng, để tránh lãng phí. Viên Thạc nếu đã trở thành người đứng đầu Ngân Thành, cho lão ta, cũng tính là dùng vào đúng người.”

“Nhưng mà... nhưng mà Viên Thạc không phải là người trong Tuần Dạ Nhân...”

Hầu Tiêu Trần ngẩng đầu, cười nhạt: “Không phải thì cũng tốt thôi, chỉ cần thù hận của lão với Hồng Nguyệt trong tam đại tổ chức chưa hết, vậy thì không tồn tại cách nghĩ là địch đối với Tuần Dạ Nhân, có thể che chở lão ta, giúp đỡ lão ta, cũng chỉ có Tuần Dạ Nhân.”

Nhất định phải là Tuần Dạ Nhân mới được sao?

Người cấp bên dưới, có lẽ sẽ cảm thấy được như vậy, ngài ấy lại coi như không có việc gì.

Loại người như Viên Thạc, chưa chắn đã gia nhập Tuần Dạ Nhân, có thể dựa vào là được, miễn là chung hướng.

Nhân vật như thế này, có ở khắp nơi.

Không phải ai cũng đều nguyền ý góp sức cho chính quyền, nhưng thời khắc mấu chốt, tìm tới nhà để thăm hỏi đôi chút, đối phương thường sẽ không chối từ.

Cho dù thư kí có chút do dự, không nỡ...

Cô ta trên thực tế không phải là một thư kí tầm thường, mà là tổng quản của cả một Tổng bộ Tuần Dạ Nhân, biết được để kiếm Huyết Thần Tử phải gặp bao nhiêu khó khăn, đây là do nhiều lần giao chiến với Hồng Nguyệt, thậm chí đích thân bộ trưởng ra tay, giết chết một Tam Dương, mới thu được bảo vật như này.

Vô hình vô chất, cũng là nhờ vào sức mạnh của bộ trưởng, mới dung luyện những thứ này thành đan dược để có thể dùng được.

Bây giờ, tự nhiên lại đem cho Viên Thạc...

Nhưng trong lòng bộ trưởng đã quyết, cô ta chỉ đành nghe theo, cả một Ngân Nguyệt hành tỉnh, bao gồm Hách Liên Xuyên cùng trình độ Tam Dương, cũng không dám làm trái quyết định lúc này của Hầu Tiêu Trần.

“Tôi biết rồi, nhưng mà nhờ Hoàng Vân đem đi, liệu có nguy hiểm gì không?”

Hoàng Vân chỉ là Nhật Diệu sơ kỳ, đương nhiên, bảo cậu ta đưa đi, cũng là vì cậu ta thuộc hệ phong, tốc độ rất nhanh.

“Không sao.”

Hầu Tiêu Trần không nói gì nhiều, lúc này cứ theo phán đoán của ông ta, chắc sẽ không phát sinh chuyện Nhật Diệu bị giết sạch.

...

Rất nhanh.

Hoàng Vân còn đang trong kì nghĩ phép, đã tiếp nhận được mệnh lệnh từ Tổng bộ.

Đưa một phần báu vật đến Ngân Thành, ban thưởng cho Tuần Dạ Nhân Ngân Thành vì có công giết địch.

Hoàng Vân lấy cái rương đã được dán kín, có hơi đau đầu, cậu ta vẫn chưa nhận được tin tức nào từ Ngân Thành, lúc này, nhịn không được mà nhìn thư kí, hỏi: “Ngọc tổng quản, Ngân Thành lại bị làm sao vậy?”

Sở dĩ nói là lại, bởi vì trận chiến lần trước mới qua chưa được bao lâu, làm sao mà lại lập công nữa rồi?

“Tuần Dạ Nhân Ngân Thành hôm nay chính thức được thành lập, đã đánh chết được một vài kẻ siêu phàm làm loạn.”

“À!”

Hoàng Vân gật đầu, lại nghĩ: “Là trình độ gì?”

“Không rõ.”

Ngọc tổng quản đích thực không rõ, bộ trưởng không nói, nhưng ngài ấy lại thưởng 1 viên Huyết Thần Tử trình độ Tam Dương, cũng không biết Viên Thạc kia lần này rốt cuộc là đã giết được ai.

“Được rồi, vậy thì tôi đi sớm về sớm.”

Hoàng Vân tốc độ rất nhanh, ông ta không nghĩ sẽ ở lại bên đó, Viên Thạc ở Ngân Thành không dễ động vào, nhưng mà Hách bộ trưởng cũng ở đó, ngược lại không lo lắng phải tiếp xúc quá nhiều với Viên Thạc.

Ông ta nhanh chóng xách rương bay ra ngoài, bay lên rất nhanh... Một lát sau liền nhảy lên chiếc xe nhỏ phía trên, chạy đi!

Đúng vậy, lái xe đi.

Từ đây ra thành, đều là nơi không người, hắn mới có thể xuống xe bay được.

Có ngốc mới bay hoài, không sợ tiêu hao Thần Bí Năng à?

Chỉ khi ra khoảng giữa được vài trăm dặm, con đường chỗ đó gập ghềnh, rất khó chạy xe, lúc đó mới là lúc cần bay.

...

Ngân Thành.

Tiệc tối đã kết thúc rồi.

Từng cường giả siêu phàm lần lượt rời đi, lúc đi đều nghiêm túc, cẩn thận, giống như sợ sẽ đá động đến ai đó.

Đợi Tuần Kiếm Ti rời đi, mỗi người đều giống như là sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm không biết bao nhiêu lần, liền sau đó, từng người đi bộ trở về, đến xe cũng không dám lái, sợ là gây động tĩnh lớn, khiến cho phật lòng người nào đó, bị người ta chém chết.

“Kết quả không tệ!”

Lưu Long đột nhiên cười lớn, giết gà dọa khỉ, mặt dù bọn họ không biết con gà này chính là con khỉ, trên thực tế là giết khỉ dọa gà, nhưng kết quả đều như nhau, những siêu phàm ở Ngân Thành, chắc hắn sắp tới sẽ an tĩnh được một thời gian.

Hách Liên Xuyên cũng lười quản ông ta, thấy Lý Hạo muốn tiễn Viên Thạc về, liền nói: “Ngày mai các người lại đến một chuyến, vừa nãy tổng bộ truyền tin tới, nói là vì để khen ngợi chiến công của mọi người nên tổng bộ có mang tới chút bảo vật gọi là ban thưởng...”

Viên Thạc hơi bất ngờ, ngoái đầu nhìn ông ta một cái, ông ta không giống đang nói đùa, nhịn không được mà cười nói: “Hách Tiêu Trần quyết đoán hơn ngài nhiều, nhưng... bảo vật bình thường, ta chắc không thể nhìn tới được.”