“Thì ra… đây mới là quân sư sao?”
Mỗi một lần đại chiến kết thúc, Lý Hạo có chút hoảng hốt, thậm chí có chút hòa vào thời đại này… cảm thấy, bỏ lỡ thời đại này, quả thực là một sự tiếc nuối!
Trương An cũng có chút hoảng hốt: “Ta thực ra cũng không hiểu rõ gia gia của mình… bởi vì gia gia ta đã từng trải qua rất nhiều thứ, lúc đó ta cũng không có tư cách tham dự! Ta cũng là lần đầu biết được… mỗi một lần chiến tranh, thế mà đều do lão giựt dây…”
Cũng không tính là giựt dây, nhưng Nhân Vương rõ ràng có mấy lần có chút bận tâm, có chút cảm giác giống như trẻ con đã làm sai chuyện, có chút cảm giác sợ hãi… nhưng Chí Tôn, vẫn cứ cổ vũ cho sự kiêu ngạo của Nhân Vương.
Có mấy lần Chí Tôn thậm chí còn nói, sợ cái gì, đối diện ngươi đều là những kẻ cặn bã, ngươi cứ làm, làm thắng thì chúng ta mới có mặt mũi, còn nếu thua, thì cứ về gọi gia trưởng, ông đây cũng sẽ đánh, đánh chết gia trưởng của đối phương, ngươi cứ mặc sức mà làm!