TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 281: Tấn cấp (5)

Cho dù tuyến lệ bị hỏng... cùng lắm thì sau này không khóc.

Huyết lệ, dần dần chảy ra từ trong mắt.

Đặc biệt kinh dị!

Viên Thạc nhìn hắn, cứ như vậy nhìn.

Hôm nay, ngươi chảy bao nhiêu máu, ngươi mới có bấy nhiêu thu hoạch.

Lý Hạo, hi vọng ngươi có thể hiểu cho dù lão sư tốt đến đâu, không có nguồn năng lượng nào mạnh bằng trái tim của chính ngươi, mà ngươi... dường như mạnh mẽ hơn ta mong đợi rất nhiều.

Cường giả chân chính trước giờ đều không phải mạnh mẽ bên ngoài, mạnh tại cảnh giới.

Những cái được gọi là Tam Dương, hay gọi là trên Tam Dương, nhất định phải có trái tim của cường giả sao?

Viên Thạc giờ nghĩ đến rất nhiều chuyện, lão không ngờ Lý Hạo bình thường khiêm tốn hữu lễ, lại có thể chịu nỗi khổ này, có thể tiếp nhận cơn đau này.

Lý Hạo tiếp tục rơi lệ đến mức mờ mắt, Viên Thạc nói: "Con đường sau này, đã nghĩ kỹ nên đi như thế nào chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi."

Lý Hạo cười rơi lệ: "Phải diệt Hồng Nguyệt, đây là mục tiêu lớn thứ nhất! Thứ hai, Bát Quái là gì, ta muốn nhìn thấy người và vật trong Bát Quái. Thứ ba, lão sư già, ta muốn để lão sư dưỡng lão, lo ma chay..."

Đù!

Viên Thạc muốn chửi thề, trù ai hả?

"Thứ ba thì bỏ đi, ta bước vào Đấu Thiên, ít ra cũng sống hơn một trăm tuổi, ngươi sống được đến khi đó lại lo ma chay cho ta, ta còn muốn tìm sư nương cho ngươi."

"..."

"Khụ khụ khụ!"

Lý Hạo suýt chút nữa bị sặc, ta nói lời này thật lòng, quan môn học sinh dưỡng lão, lo ma chay cho lão sư, đây không phải chuyện nên làm sao?

Hai sư đồ vui vẻ trò chuyện, Lý Hạo cũng quên đi cơn đau.

Hắn biết, lão sư cố ý chọc hắn.

Muốn cho hắn quên đi nỗi đau này, Lý Hạo sẽ không kêu khổ, hắn sẽ chỉ nhớ kỹ nỗi đau này, nỗi đau này do Hồng Nguyệt mang lại cho hắn... đúng vậy, Hồng Nguyệt, hắn nhớ kỹ, nhớ rất sâu.

Không biết qua bao lâu, mãi đến lúc lực lượng của Hồng Ảnh sắp tiêu hao hết, nước mắt của Lý Hạo không còn chảy.

Cũng nhanh chóng chảy xong.

Lượng nước trong cơ thể thiếu hụt nghiêm trọng.

Lý Hạo có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nhưng không thể ngăn được sự phấn khích của mình.

Hắn cảm thấy mắt mình dường như sáng hơn hẳn, khôi phục lại thị lực trước đó, thậm chí có thể nhìn càng xa, nhìn càng sáng hơn.

Nhắm mắt.

Lại mở mắt, lập tức trong mắt hình như bạo phát ra một cỗ sát khí, không còn là loại sát khí cảm nhận được nữa, mà là một luồng sát khí thực chất do nội kình hình thành!

Ầm!

Một cỗ nội kình tràn ra, đánh trúng Hắc Báo.

Hắc Báo quay đầu nhìn về phía Lý Hạo, lắc lắc cái đuôi.

Không đau.

Cảm giác cứ như xoa bóp, còn có chút dễ chịu.

Cảm giác sảng khoái.

Thế nào?

Viên Thạc lúc này mới nở một nụ cười hài lòng: "Cho dù đêm nay không kiếm được gì thì cũng đủ rồi!"

Vết thương lành, Lý Hạo tấn cấp.

Thậm chí là liên tiếp phá ba cấp!

Phá Bách trung kỳ, Phá Bách hậu kỳ... mà thế của Lý Hạo, coi như là Phá Bách viên mãn.

Nhanh hơn nhiều so với hắn mong đợi.

Hắn rất vui.

"Lão sư, vậy coi như là hậu kỳ sao?"

Lý Hạo khẽ nhíu mày: "Lực sát thương quá yếu, hoàn toàn không có cảm giác tăng lên cực lớn, lúc còn là trung kỳ, ta cảm giác còn có chút tăng lên..."

"Không giống!"

Viên Thạc cười nói: "Đây chỉ là bắt đầu, điều ngươi phải làm sau này chính là hoàn thành nhất thể hóa nội kình!"

Nói đến đây, lão suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi lúc này, cần làm một chuyện, hoàn thành nội kình nhất thể hóa!"

"Lão sư, ngài nói."

"Thần ý quan hình!"

Viên Thạc uy nghiêm nói: "Thật ra chính là công tác chuẩn bị bước vào Đấu Thiên, ví dụ như ta, thần ý như cầm, thế của ngũ cầm. Lúc chiến đấu, đôi khi ngươi sẽ cảm thấy, ta giống một con hổ, một con gấu... thật ra không phải tưởng tượng vô căn cứ, mà thần ý của ta chính là như vậy!"

"Ví như Lưu Long, hắn thần ý như sóng, như biển gầm, đó không phải là suy đoán của ngươi, mà chính hắn quan hình đúc thành."

"Tiếp theo, ngươi cũng cần trải qua giai đoạn này, ngươi còn chút khoảng cách mới bước vào Đấu Thiên, không thể trực tiếp bước vào giống như Lưu Long. Bởi vì hắn trước đó không cảm ngộ thế, nhưng nội kình đã hoàn thành nhất thể hóa, đã thành thạo từ lâu, chỉ thiếu quan hình xác định cuối cùng."

Lý Hạo cái hiểu cái không, nhanh chóng nói: "Ý của lão sư là ta cần quan tưởng dáng vẻ của đại địa, mới có thể hoàn thành nội kình nhất thể, sau đó bước vào Đấu Thiên?"

"Không chắc."

Lý Hạo sững sờ, không chắc?

"Không ai quy định thế chỉ có một loại, ví như ta, tập hợp thế của năm loại cầm thú mới là Ngũ Cầm Thuật!"

Viên Thạc giải thích: "Như ngươi, dù bây giờ giống như đang cảm ngộ thế của đại địa, nhưng ngươi đừng quên, Lý gia ngươi có lẽ là kiếm khách gia truyền, ta cảm thấy ngươi càng nên quan tưởng một thanh kiếm! Chính là thanh kiếm mà ngươi vừa nhìn thấy... thanh kiếm giết người, đoạn thiên đoạn địa đoạn trường sinh!"

"Ngươi cảm thấy, một kiếm kia mạnh, hay đại địa mạnh hơn?"

Lý Hạo rơi vào trầm tư, một lát sau nghiêm túc nói: "Một kiếm kia càng mạnh! Ta cảm thấy một kiếm kia, có thể trảm phá đại địa, bất kỳ vật gì ngăn cản đều sẽ bị trảm diệt."

Viên Thạc lại nói: "Vậy ngươi cảm thấy lực công kích của đại địa mạnh, hay lực công kích của một kiếm kia càng mạnh?"

"Đương nhiên là thanh kiếm kia!"

"Vậy là được rồi, nếu như ngươi truy cầu công kích cường đại, trước hết đi quan tưởng thanh kiếm kia, đương nhiên, đồng thời cũng có thể quan tưởng đại địa, đại địa chủ phòng, trường kiếm chủ công, dạng này mới có thể cả công lẫn thủ."