TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 284: Toàn đội tấn cấp (1)

Ra khỏi hầm mỏ, hai người cùng một chó, cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua.

Rõ ràng là chỉ mới đi một lúc, nhưng một lúc này, lại trải qua rất nhiều, nhất là Lý Hạo, nhìn thấy cảnh tượng trôi qua không biết từ năm tháng nào, ngay lập tức khiến hai người bọn họ ngạc nhiên.

Bên ngoài hầm mỏ, Hồ Hạo và Trần Kiên vẫn còn ở đó.

Hai người bọn họ không biết, chỉ mới trôi qua vài tiếng, thực lực của Lý Hạo và Viên Thạc, đều đã có tiến bộ lớn

Lúc này, đã hơn ba giờ sáng.

Hồ Hạo thấy bọn họ đi ra, lập tức nói: "Viên lão... Sư, con chó này vừa nãy tự mình xông vào, hình như lúc trước ta thấy nó hay đi theo người với Lý Hạo, cho nên đã không..."

Viên Thạc khoát khoát tay.

Vào cũng vào rồi, cũng không có gì phải căn thẳng.

Hắc Báo quẩy quẩy cái đuôi, có chút nịnh hót, nó rất sợ Viên Thạc.

"Nơi này có thể rút lui rồi."

Viên Thạc nói câu này, hai người này có chút không muốn, Hồ Hạo càng rõ di tích có ý nghĩa như thế nào, nhưng mới vài giờ, e la cái gì cũng chưa lấy được đúng không?

Chỉ vậy thôi mà rút lui rồi?

"Viên lão sư, không... Thăm dò nữa sao?"

Viên Thạc cười nói: "Kiều gia chắc là đã cầm đi tất cả mọi thứ, bây giờ chẳng còn cái gì, xem như còn một số nơi chưa thăm giò, thì bây giờ chúng ta cũng không thể thăm dò được, có lẽ để qua mấy năm, có thể thử lại lần nữa."

Không có cách nào thăm dò?

Hồ Hạo hiểu rõ.

Tình huống này không phải là không có, giống như việc sau này phải thăm dò chỗ di tích kia, trước đó cũng bởi vì phương diện thực lực, vẫn luôn không cách nào xâm nhập thăm dò, chỉ có thể gác lại.

Mà tình huống như này, cũng không hiếm thấy.

Nhưng mà điều này nghĩa là, di tích dưới mặt đất kia không tầm thường.

Kiều Phi Long có thể bước vào Tam Dương, nên cũng biết được, bọn họ đã lấy đi bao nhiêu đồ tốt, đều tiêu hóa thành lực lượng cho bọn họ.

"Viên giáo sư, vậy chúng ta mặc kệ sao?"

Trần Kiên cũng không nhịn được vò đầu, "Cái này... Không phải là quá đáng tiếc rồi sao?"

Di tích a!

Không giống với siêu năng giả, còn được thăm dò một số di tích, thật sự y chưa từng thăm dò qua, chỉ nghe nói thôi, biết được trong di tích có của quý.

Nhưng mà trong tay Lý Hạo và Viên Thạc đều trống trơn... Xem ra chẳng có thu hoạch gì.

Cái này từ bỏ không thăm dò, có phải quá đáng tiếc rồi không?

Lý Hạo nhẹ giọng giải thích nói; "Không đáng tiếc, nếu bây giờ tiếp tục thăm dò, cũng không có tác dụng gì, chờ đến khi có thực lực thì đến cũng vậy thôi."

"Ta chỉ sợ bị người khác tìm được..."

"Không sao."

Lý Hạo cười nói: "Trần ca, lão sư ta còn không có cách, chỉ dựa vào người khác? Đương nhiên, nếu như là Tam Dương đến, vậy thì có chuyện để nói, có lẽ sẽ có cách, nếu thật sự có cấp độ cường giả tới, người ta muốn lấy, chúng ta cũng không có cách nào."

Hình như cũng có lý!

Lần này, Trần Kiên với Hồ Hạo cũng không nói thêm gì nữa.

Di tích là chiến lợi phẩm của Lý Hạo và Viên Thạc, hai người bọn họ đều cảm thấy không cần tiếp tục nữa, vậy dĩ nhiên không cần nói thêm gì.

Không cần canh giữ, vậy có thể trở về rồi.

Hồ Hạo mở miệng nói: "Chúng ta đều không lái xe tới, hay là ta mang mọi người bay trở về..."

"Nhiều người, được rồi, không cần phiền phức."

Viên Thạc khoát tay một cái nói: "Ngươi mang theo tên mập này bay trở về được rồi, ta cùng Lý Hạo vẫn như cũ, chạy về."

Bay về cũng tiêu hao thần bí năng, Hồ Hạo mang theo Trần Kiên đã đủ mệt mỏi rồi, Trần Kiên so với Viên Thạc và Lý Hạo cộng lại cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.

....

Nói sơ vài câu.

Lý Hạo và Viên Thạc, cũng giống như lúc đi, chạy mà về.

Lần này nhiều thêm một Hắc Báo.

Trong hoang dã.

Hai người và một chó, lần nữa chạy như điên.

Giống như con nai, lần nữa lao nhanh về phía trước.

Mà lần này, Lý Hạo có thể cảm nhận được, bản thân chạy càng lúc càng nhanh, còn nhanh hơn so trước đó.

Phá Bách Viên Mãn... Hắn cũng miễn cưỡng bước vào cấp độ này.

Bây giờ, khiếm khuyết là lấy nội kình và Thế kết hợp với nhau, như một thanh kiếm, hoàn thành bước thay đổi cuối cùng.

Đương nhiên, không nhất định phải là kiếm.

Cả công lẫn thủ.

Kiếm không tồi, nhưng mà có thể kết hợp đại địa, kỳ thật cũng rất tốt, Lý Hạo lúc này cũng không gấp gắp.

Nếu vội vàng mà miễn cưỡng bước vào Đấu Thiên, thì chỉ có thể giống như đội trưởng.

Còn nếu như kiếm và đại địa kết hợp thành công, có lẽ sẽ giống với lão sư.

Một người có thể giết Tam Dương, một người chỉ có thể đối phó với Nhật Diệu, còn là Nhật Diệu sơ kỳ... Chênh lệch vẫn là rất lớn.

Cảnh giới cao, đúng là không tệ.

Nhưng mà cảnh giới cao, lực chiến đấu lại quá yếu, vậy thì không đúng với mong muốn của Lý Hạo, ít nhất cũng phải được đến trung kỳ, giống như nói, bước vào Đấu Thiên, cho dù không bằng lão sư có thể giết Tam Dương, đối phó dạng như Nhật Diệu đỉnh phong, vậy thì cũng không có vấn đề a?

...