TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 295: Có đi không? (5)

"Thuần thục một chút."

Hầu Tiêu Trần nằm trên ghế dài, có chút lười nhác, tiện tay chỉ hướng cây súng kia: "Mấy ngày này, ngươi làm quen với nó một chút."

"Bộ trưởng, cái này... Không hợp sao?"

Hách Liên Xuyên có chút ngượng ngùng: "Thật sự là ngươi phải đi , ta cũng trấn áp không được Ngân Nguyệt hành tỉnh! Nếu không... để bên trên sắp xếp người qua đây?"

Hầu Tiêu Trần khẽ giật mình, nhìn y một cái.

Một lát, hiểu ý của y.

"Ngươi... Mong ta rời khỏi?"

"Không phải!"

Hách Liên Xuyên có chút vô tội, sẽ thế nào!

"Ngươi nghĩ chuyển chính thức?"

"Tuyệt đối không phải!"

Hầu Tiêu Trần liếc mắt nhìn y: "Ngươi nghĩ, vậy cũng vô dụng, ta không nói đi, ngươi đã đi rồi, ta đại khái vẫn ở lại."

"Kia... Nguyên Thần Binh kia..."

"Mang đến di tích!"

Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Lần này, có thể sẽ xuất hiện mấy vị Tam Dương, thậm chí những khu vực khác, chắc sẽ có người tới viện trợ, để bảo đảm không có chút sơ hở nào, ngươi mang theo Hỏa Phượng Thương."

"Khó mà làm được, bộ trưởng, nếu ném thứ này đi, chúng ta sẽ cắt đứt cội nguồn của thế hệ mới..."

"Bớt nói nhảm!"

Hầu Tiêu Trần thản nhiên nói: "Ta nói rồi, ngươi cứ thế nghe theo. Tuy rằng ngươi không phải hỏa hệ, nhưng mài giũa một chút cũng có thể dùng. Cứ như vậy, cầm thương đi đi."

"Vậy..."

Hách Liên Xuyên thật sự do dự, thứ này không thể tùy tiện cầm đi.

Một khi ném đi, hoặc là thất lạc, phiền phức lớn rồi.

Toàn bộ Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, chính là thanh Nguyên Thần Binh này, bao nhiêu người dòn ngó rồi.

Hầu Tiêu Trần chẳng muốn quản, khua khua tay, có chút không kiên nhẫn được nữa.

Hách Liên Xuyên xoắn xuýt, đành phải cầm Hỏa Phượng Thương, trong khoảnh khắc, khi hắn vừa tiếp xúc Hỏa Phượng Thương, hình như thật sự thấy được một đầu Phượng Hoàng phun ra hỏa diễm, thiêu đốt hư không.

Đáng sợ!

Chỉ là trong khoảnh khắc khi tay trạm vào, rõ ràng là đã sinh ra sự biến đổi lớn.

Có chút xoắn xuýt, y vẫn mang theo súng rời đi, còn không đi, bộ trưởng sắp đuổi y đi rồi.

...

Hạp cốc Hoành Đoạn cùng một số người Bạch Nguyệt Thành, đều đang báo hiệu, thăm dò sự nguy hiểm của di tích.

Mà Lý Hạo bên này, cũng rất nhanh đã nhận được tin tức.

Trong văn phòng của Lưu Long.

Chính là 2 người Lý Hạo và Lưu Long.

Bình thường Lưu Long không hút thuốc lá, bây giờ rõ ràng đang đốt 1 điếu, lặng yên hút.

Lý Hạo tiếp tục chờ.

Đợi lúc lâu, Lưu Long thở ra một hơi thật dài: "Có hai tin tức, thứ nhất, Hồng Nguyệt đã cử đến một vị cường giả, tới từ Trung Bộ, Tam Dương hậu kỳ Tôn Nhất Phi, người này ta biết, năm đó được xưng Tề Mi Côn Vương, uy danh không nhỏ, ở đạo võ sư cũng tồn tại đến Phá Bách viên mãn, sư phụ ngươi nhất định biết, có thể hắn sẽ đi di tích!"

Lý Hạo gật đầu, không quá kinh ngạc.

Hắn cũng không biết nói gì, đây là kẻ thù của lão sư.

"Thứ hai... Lý Đại Hổ ở gần di tích."

"Lý Đại Hổ?"

"Chính là người giết chồng của Liễu Diễm, hôm nay, hắn đánh bại Hoàng Vân, ngươi biết Hoàng Vân."

Lý Hạo nhướng mày.

Hắn nhìn Lưu Long, Lưu Long bình tĩnh nói: "Ta đang suy nghĩ, làm sao bây giờ? Ta sẽ đi di tích, sẽ nghĩ cách giết tên này, điều ta do dự bây giờ chính là, có nên mang theo Liễu Diễm đi không? Ngươi thấy thế nào?"

"Lão đại... Ta... Sao lại hỏi ta?"

Lý Hạo có chút lúng túng, điều này cũng khó nói.

Lưu Long cười một cái: "Hỏi ngươi thì sao? Ngươi là phó bộ trưởng, ta hỏi ngươi không phải là chuyện bình thường sao? Ta nghĩ để cho Liễu Diễm tự tay giết tên kia... Lại sợ cô ta chết ở trong đó! Tiểu tử ngươi thâm hiểm xảo trá, ngươi giúp ta nghĩ kế."

Ta đi với ngươi!

Ngươi mới thâm hiểm xảo trá, đội trưởng tại sao sinh ra hiểu lầm lớn với ta như vậy?

Lý Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Thử hỏi trực tiếp chị Liễu đi, chị ấy chắc chắn muốn đi, thật ra không hỏi cũng biết. Lão đại xoắn xuýt không phải là vì có cần đưa chị ấy theo không, mà xoắn xuýt là vì có nên giết tên Lý Đại Hổ kia không, nếu không giết được, vậy ngược lại càng khó chấp nhận, đúng không?"

Lưu Long khẽ gật đầu.

Đúng vậy, y không nắm chắc điều này, dù là y đã từng giết Nhật Diệu, nhưng đối phương có thể đánh bại Hoàng Vân, cũng rất mạnh.

Huống chi, lần này là tập thể hành động, cũng không phải một mình.

Diêm La cũng có cường giả tới, làm sao với tình huống này, giết Lý Đại Hổ, đây mới là vấn đề.

Đương nhiên, có thể sẽ bị Lý Đại Hổ phản sát, đừng nói điều này.

Lý Hạo suy nghĩ một chút lại nói: "Đi đi, ta cũng đi! Lão sư ta cũng đi... Ta nghĩ rằng di tích, vẫn có thể mở di tích, vẫn có thể vật lộn đọ sức, là nguy hiểm, cũng là cơ hội. Chị Liễu cũng không phải trẻ con, nàng thật ra cũng rõ, lão đại, nhiều lúc không cần thiết phải quá do dự."

"Ài!"

Thở dài một tiếng, Lưu Long không nói gì nữa.

Do dự sao?

Chỉ là chiến hữu bị chết quá nhiều, ít nhiều cũng có chút do dự không dám quyết, nhất là dính đến mấy người tiểu đội Liệp Ma, mấy người bọn hắn có thể sống đến bây giờ, quả không dễ dàng.

"Lão đại, tin tức là Bạch Nguyệt Thành truyền đến sao?"

"Ừ."

Lưu Long gật đầu: "Mộc Sâm truyền đến."

Lý Hạo khẽ nhíu mày, một lát mới nói: "Cố ý nói cho chúng ta biết... Lão đại, ngươi nói xem, phải chăng phía trên đã biết gì đó?"

"Cái gì?"

Lưu Long hơi ngẩn ra, một lát sau, nheo lông mày nói: "Biết ta thăng cấp?"

"Có khả năng!"

Nếu không thì, hà tất nói với bọn người Lưu Long, chuyện hoàn toàn không cần thiết.

Lưu Long suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: "Biết thì biết, ta không phạm pháp, ta còn là bộ trưởng phân bộ Tuần Dạ Nhân, biết thì sao?"

Dứt lời, cười nói: "Được rồi, việc của Liễu Diễm, ta sẽ nghĩ cách, bên đó sư phụ ngươi, mới là phiền phức, Tôn Nhất Phi có thể thật sự sẽ tìm đến lão, nếu ta nhớ không lầm, sư phụ ngươi hình như cùng có chút thù hận với hắn."

Lý Hạo không thể trách được.

Nhiều kẻ thù của lão sư sẽ đi.

Ánh Hồng Nguyệt khả năng chỉ là mạnh nhất, những thứ khác, có khi còn một đống những tên khác.

Về phần lão sư có thể đối phó với Tam Dương hậu kỳ hay không, có thể khó khăn rất lớn, lúc trước đối phó Tam Dương sơ kỳ cũng khó khăn, dù hấp thu một viên Huyết Thần Tử Tam Dương, cũng sẽ không thể đối phó được Tam Dương hậu kỳ trong nháy mắt.

Cái này, cần phải nghĩ cách mới được.

Hơn nữa, Lý Hạo cũng ý thức được, chuyến đi di tích lần này, có lẽ không đơn giản, ngay cả Tam Dương hậu kỳ cũng tới, ai biết có đột ngột giết chết phía trên Tam Dương không.

Khi đó thì càng nguy hiểm rồi!

Lý Hạo có chút phiền não, ra khỏi văn phòng.

Mặt khác, hắn còn quan tâm thái độ bên Bạch Nguyệt Thành, truyền những tin tức này tới đây, rốt cuộc là hy vọng chúng ta đi sao, hay không hy vọng chúng ta đi?

Tam Dương hậu kỳ cũng sắp đến, lão sư không đi, hình như cũng rất bình thường.

"Hầu Tiêu Trần..."

Lý Hạo thì thào một tiếng, không quá rõ tính cách của vị này, nhưng, lại có chút hy vọng có thể hiểu nhiều hơn, dù sao tính ra, vị đó mới là lãnh đạo trực tiếp của mình.