TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 307: Phá Bách viên mãn (5)

Lý Hạo nhanh chóng nghiêng đầu, khom lưng, vẫn không thể ngăn cản, phốc xuy, lưỡi búa sắc bén, trực tiếp cắt xương bả vai của hắn, thậm chí cắt đến tận trong xương. một cơn đau nhức khiến Lý Hạo cảm thấy toàn bộ cánh tay phải như không còn thuộc về mình nữa.

Trong mắt Lưu Long lộ ra vẻ chần chờ, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Lý Hạo có thể!

Thương thế không nhẹ, nhưng Lý Hạo có thể trị liệu tốt, bởi vì mấy ngày trước, y không cẩn thận làm gãy mấy cái xương của Lý Hạo, Lý Hạo cũng nhanh chóng khỏi.

Lần này, mặc dù nặng hơn, nhưng y tin rằng Lý Hạo sẽ không có vấn đề.

Chỉ là... Luận bàn như vậy, sợ rằng những người khác cũng không thể tưởng tượng.

Lưỡi búa lại thêm lực, thậm chí làm cho người ta có cảm giác y thật sự muốn dùng một búa bổ chết Lý Hạo.

Trên thực tế, Lưu Long thật sự không lưu lại nhiều lực lượng.

Sinh tử kích thích... Như này là đủ để kích thích, phải không?

“Ahh!”

Lý Hạo gào thét, thống khổ vạn phần.

Ngay lúc này, tay trái của hắn đã tóm về phía một cái búa nhỏ, Lưu Long rút búa ra, chém vào tay trái của hắn.

Lần này, Lý Hạo tất bại!

Thậm chí không hề có lực phản kích, bởi vì hai người bọn họ quá sát nhau, Lưu Long hoàn toàn áp chế hắn.

Tuy nhiên, khi búa của y lại bổ ra, tay trái của Lý Hạo lại không thu hồi.

Điều này làm cho Lưu Long hơi cả kinh, sẽ đứt!

Chỉ vừa nghĩ tới, bỗng nhiên lông tơ dựng lên, ngay lúc này, ở trong đũng quần của y, đột nhiên xuất hiện bàn tay thứ ba, hơn nữa, bàn tay đó còn xen lẫn một luồng kiếm khí.

“Lão đại, cẩn thận!”

Lý Hạo còn chưa nói hết, tay đã nắm xuống.

Diệu thủ hồi xuân!

Ngươi mà dám cắt ta, ta cũng không khách khí.

Lưu Long cảm nhận được cảm giác mát mẻ, có chút giật mình, bàn tay thứ ba?

Sao lại như thế được!

Y cũng không phát hiện, vừa mới Lý Hạo vung tay trái tới, đã là giả rồi.

Y và Lý Hạo cũng đã cận chiến nhiều lần, y lại không phát hiện bàn tay thứ ba của Lý Hạo giấu ở đâu.

Hay là nói, kỳ thật trên tay trái vẫn luôn đeo một cái tay giả?

Cái tay giả này, cũng quá là thật đi.

Lưu Long nhanh chóng bạo lui, mặc dù vậy, vẫn cảm nhận được một ít đau đớn, kiếm ý đâm tới, thậm chí ngay cả quần cũng rách ra.

Lưu Long vội vàng lui về phía sau vài bước, ổn định lại gót chân.

Còn Lý Hạo, căn bản mặc kệ những thứ này, kiếm năng vận chuyển trong cơ thể một vòng, đau nhức giảm bớt rất nhiều, lại vung kiếm chém ra, một kiếm này còn mạnh hơn trước!

Kiếm ý bộc phát!

Một kiếm đâm ra trong vô thanh vô tức.

Keng, búa nhỏ trực tiếp bị đâm xuyên.

Cổ họng của Lưu Long trực tiếp lộ ra!

Giờ phút này, phía sau hai người, kỳ thực có người đang xem chiến.

Liễu Diễm và Vân Dao đều yên lặng nhìn, căng thẳng đến nỗi toát cả mồ hôi, hai người này luận bàn, nào giống như luận bàn, hoàn toàn như đối đầu sinh tử, giao chiến sinh tử.

Chiêu chiêu đều nhắm vào vị trí yếu hại!

Những ngày này cũng toàn như vậy, nhưng hôm nay cảm thấy nguy hiểm hơn.

Hai người Liễu Diễm, không nói một lời, chỉ là xem chiến.

Càng không thảo luận về bất cứ điều gì.

Hai cường giả đang luận bàn, lúc này họ lại ở đây thảo luận, đó là không tôn trọng hai người kia, cho dù muốn tổng kết, cũng phải chờ sau chiến đấu rồi đi tổng kết được mất.

Cả hai đều cảm thấy thu hoạch được rất nhiều.

Các nàng đều là võ sư, cho dù là Vân Dao, trước khi tiến vào Nguyệt Minh, cũng là võ sư Trảm Thập cảnh kỳ cựu, tự nhiên đều hiểu được nguy hiểm và đáng sợ trong đó.

Luận bàn như vậy, họ không thể làm được.

Làm như Lý Hạo, các nàng đã sớm phế, căn bản không thể khôi phục.

Đúng lúc này, Liễu Diễm há miệng, muốn kinh hô, lại mạnh mẽ áp chế xuống.

Xa xa, Lưu Long bỗng nhiên buông tha lưỡi búa, trực tiếp ném nó về phía Lý Hạo, phá vỡ kiếm ý của Lý Hạo, một khắc sau, đột nhiên đánh ra một quyền, ầm ầm, tiếng xương ức gãy của Lý Hạo truyền đến.

Trực tiếp bị một cú đấm đánh bay.

Lưu Long từng bước áp sát, cho dù Lý Hạo bay ngược ra, y cũng không cho Lý Hạo cơ hội, nhanh chóng áp sát, lại đánh ra một quyền nữa!

Phanh, giống như đánh trống da người, Lý Hạo trực tiếp bị một quyền này đánh bay, hộc máu không ngừng.

Ánh mắt hơi mơ mơ màng màng...

Mấy ngày trước, hắn cho rằng mình và Lưu Long chênh lệch không lớn, nhưng hôm nay, Lưu Long chỉ đánh vài quyền, phối hợp toàn lực bộc phát, đã hoàn toàn áp chế hắn, đánh hắn hầu như không có lực hoàn thủ.

Cho dù dựa vào đánh lén, cũng trong nháy mắt bị người ta tránh đi.

Giờ phút này, lại càng bị Lưu Long áp sát, không dừng tay nữa, một quyền đánh xuống, Lý Hạo cảm thấy cả người mình như sắp chết rồi.

Thực sự sắp chết!

Máu tươi bắn tung tóe, Lý Hạo bị đánh rơi xuống đất, nặng nề nện xuống mặt đất. Lưu Long lại không chút lưu tình, đạp xuống một cước!

Y hy vọng có thể kích phát ra tiềm lực của Lý Hạo... Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là mình xuống tay quá nặng, đánh Lý Hạo hoàn toàn không có lực phản kích, cứ tiếp tục như vậy... Trận chiến hôm nay, có thể kết thúc.

Đúng lúc này, Lý Hạo đột nhiên mở mắt, mở to hai mắt!

Đôi mắt kia, tràn đầy kiếm ý!

Hắn vẫn luôn hồi tưởng lại một kiếm ngày đó... Hắn vẫn luôn suy nghĩ tới một kiếm đoạn thiên đoạn địa kia.

Nhưng bây giờ lại nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy, một kiếm kia, có lẽ... Càng nên để ý hơn chính là đoạn trường sinh, đoạn chính ta!

Đoạn con đường trường sinh của chính mình, chỉ vì chém ra một kiếm kia!

Một đi không trở lại, một kiếm xưng hùng, nếu không phải địch vong, thì chính là ta vong.

Kiếm như vậy, không bảo thủ, không bảo lưu.

Mà là mỗi một kiếm, đều là kiếm cuối cùng trong đời!

Giờ phút này, ngay tại thời điểm này, hắn dường như hiểu được chút gì đó, dường như có cộng hưởng mờ nhạt với một kiếm đó.

Cường giả giết ra một kiếm kia, lúc hắn xuất kiếm, tuyệt đối không lo lắng đến sống hay chết.

Chỉ có một ý niệm, giết kẻ thù!

Trong khoảnh khắc Lưu Long hạ chân xuống, Lý Hạo ý thức rõ ràng, hắn đã nghĩ sai trọng điểm.

Cái gì đoạn thiên đoạn địa, đối với người đó, chỉ là khẩu hiệu thôi, cốt lõi thực sự, ở đoạn ta, đoạn sinh lộ chính ta, đồng quy với địch!

Kiếm xuất tất thấy máu, không phải của mình, thì chính là của địch nhân!

“Haa...!"  

Một tiếng quát giận dữ, như mãnh hổ gào thét.

Thế chấn động đại địa!

Trước mặt Lý Hạo như có thêm một lớp màng bảo vệ, đó là thế của đại địa, trong nháy mắt ngăn cản Lưu Long, ngăn chân y lại.