TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 348: Thích điệu thấp (4)

Nhưng mà lúc này, nữ nhân này lại muốn nắm tay mình. . .

Đương nhiên, Lý Hạo chỉ là nhân vật mới, trong mắt người ngoài lại là một kẻ yếu, cũng chẳng có gì đáng giấu diếm, bắt tay, cũng là một loại giao lưu ngang hàng, cũng là một loại tôn trọng.

Vương Minh thì không nghĩ nhiều.

Lý Hạo lộ ra nụ cười ngượng ngùng, vẫn là đưa tay ra, nắm nhẹ tay đối phương một chút, vội vàng thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Ta tên là Lý Hạo, là người Ngân Thành."

Lúc này, mấy vị nữ còn lại từ trong phòng bước ra.

Cả đám người ai nấy đều nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt kỳ quái, rất nhanh, cũng có người chào hỏi Vương Minh.

Trương Đình thấy những người khác đến cũng chẳng thèm để ý Lý Hạo, hình như tâm ý của đại tỷ tỷ cũng bình thường, chủ động tìm Lý Hạo trò chuyện, trên mặt dáng vẻ tươi cười, nói khẽ: "Lý Hạo, đây là lần đầu tiên ngươi đi xa nhà sao?"

"Ân!"

Lý Hạo gật đầu, "Trước kia ta luôn ở Ngân Thành."

"Vậy lần này, nguy hiểm như vậy, sao ngươi cũng tới? Ngươi là võ sư Trảm Thập cảnh? Còn chưa tiến nhập siêu năng đúng không?"

Nhưng Lý Hạo lại lắc đầu: "Ta không phải là Trảm Thập cảnh. . ."

Nói xong, nhỏ giọng nói: "Lão sư ta không cho ta nói, Trương tỷ, ta võ học rất có thiên phú. . . Đừng nói cho những người khác biết, ta. . . Ta thật ra đã là Phá Bách rồi, ta nói với Vương ca bọn họ, bọn họ cũng không tin."

Trương Đình lập tức nở nụ cười.

Thật là một tiểu sinh non nớt!

Phá Bách rồi!

Thật ra vừa nãy nàng cũng có chút cảm nhận, Lý Hạo khả năng không còn là Trảm Thập, mặc dù chỉ bắt tay trong tích tác, nhưng nàng có thể cảm nhận được Lý Hạo có thể đã tiến vào Phá Bách, quả nhiên, tên người mới này cái gì cũng không biết, mới há miệng liền đem bí mật nói ra, cũng có chút nhìn giống với tên Vương Minh miệng rộng kia.

"Tỷ tỷ tin ngươi!"

Trương Đình nở nụ cười, "Đợi lúc tiến vào di tích, có việc gì mà cần trợ giúp, có thể tìm ta, ngươi còn trẻ, có một số việc không hiểu, cũng có thể tới hỏi ta."

"Cảm ơn Trương tỷ!"

Lý Hạo vội vàng gật đầu, tràn ngập vui mừng.

Nhưng trong lòng thì tính toán, nữ nhân này thực lực nhất định là Tam Dương trung kỳ, về phần năng lực, quả thật là hệ Thủy.

Không chỉ như vậy. . .

Lý Hạo hoài nghi, đối phương cũng mang theo Nguyên Thần binh.

Không giống với hỏa phượng hoàng của Hách Liên Xuyên kia, hình như là thực thể sống giống với hỏa phượng hoàng, cực kỳ rõ ràng, nhìn thấy rõ ràng, vẫn đang toán loạn, cảm giác rất cường đại.

Mà nữ nhân này, lần đâu tiên gặp trước kia Lý Hạo kỳ thật sự không hề chú ý tới.

Lúc này, hai người mặt đối mặt với nhau, khoảng cách rất gần, Lý Hạo xém tí nữa là nhìn được rõ đối phương.

Thật ra còn nghĩ rằng nữ tử này mang theo Nguyên Thần binh, là vì Lý Hạo ở đại quang đoàn ở trong Tam Dương, hình như nhìn thấy được một đầu rắn nhỏ đang chuyển đồng, một con rắn nhỏ trong suốt, rất nhỏ, cũng rất trong suốt.

Nếu không phải nhìn kỹ, chưa hẳn có thể để ý được, nhất là quang đoàn của Tam Dương sáng ngời như thế.

Hơn nữa, Lý Hạo của bây giờ, đối với siêu năng hiểu rõ hơn nhiều, những thứ nhìn thấy hình như cũng nhiều hơn đi một tí.

Thậm chí đó có thể nhìn thấy được một số chỗ đặc thù, ví dụ như đối phương phát ra quang đoàn, tứ chi sáng rất rõ ràng, nhưng mà tay trái hơi kém hơn một chút, ảm đạm một ít.

Điều này nghĩa là, đối phương mở tay phải ra, siêu năng khóa ở hai chân, mà là thân bộ liên quan với hệ Thủy, cho nên có lẽ là đã mở ra thân bộ của khoá siêu năng.

Mở ra bốn đầu khóa siêu năng, vật thì chính làTam Dương rồi.

Nữ nhân trước mắt này, tay trái có thể là nhược điểm, lực lượng tứ chi cũng không cân đối.

"Một vị trung kỳ Tam Dương, mang theo Nguyên Thần Binh rõ ràng. . ."

Lý Hạo không biết là có phải hay không, nhưng mà hắn biết rõ, những thứ đồ có thể thu nhập vào cơ thể, cũng không đơn giản.

Nếu thật sự là Nguyên Thần Binh, vật thì nữ nhân này cũng rất đáng sợ, vũ khí của Hách Liên Xuyên hình như cường đại hơn, nhưng mà thực sự gặp nhau, chính diện giao thủ, chưa chắc sẽ thua, nhưng nữ nhân này che dấu vô cùng kỹ lưỡng.

Nếu như đánh lén. . . Hách Liên Xuyên có thể sẽ không may mắn.

"Ai an bài cho vào chứ?"

Lý Hạo nghĩ một lát, Vương Minh bên kia đã nói chuyện phiếm xong, nhìn về phía Lý Hạo, cười ha hả nói: "Đi thôi, đi tới một chỗ, Trương tỷ, chúng ta đi trước đây."

Trương Đình gật gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Mà Vương Minh, đi một hồi, nhỏ giọng nói: "Ngươi cái tên này có phải bị háo sắc đặc biệt quá hay không? Bên kia có mấy muội muội xinh đẹp ngươi không trò chuyện, chạy đi tìm Trương tỷ nói chuyện phiếm, người ta ba bốn mươi tuổi rồi, cũng được lắm. . . Tiểu tử ngươi thực có vấn đề rồi!"

Lý Hạo cười ha hả nói: "Người ta nói chuyện ôn nhu, êm tai, mấy người trẻ tuổi, đều chỉ lo cùng ngươi nói chuyện, ta có thể làm gì khác sao?"

"Thôi đi... Ta lại không thích!"