Hầu Tiêu Trần khẽ cười nói: "Ta ngược lại không hề có phần này dã tâm, có điều thời điểm cần tự lập thì tự lập, cũng không cần phải kinh ngạc quá mức. Khu vực trung bộ, vẫn luôn triệu tập quan to ở biên cương tiến về trung bộ, làm suy yếu thực lực biên cương, làm những người đầu tiến nhập vào chiến trường trung bộ, tử thương vô số. . . Thu nạp thiên tài tiến vào trung bộ, cường giả tiến nhập vào chiến trường, đối với những cái tên đang muốn tự lập mà nói, đây là khắc chế và áp chế dã tâm của bọn họ, ta đồng ý."
"Đối với Ngân Nguyệt chúng ta mà nói, cường giả lại nhiều như vậy, phân bộ của ba tổ chức lớn cũng đánh không lại rồi, còn triệu tập lực lượng, hấp thu trước rồi tính sau, cái này không ổn rồi! Bỏ qua cho bọn họ mấy lần, khả năng là không hài lòng lắm, an bài Trương Đình đến đây khống ta mà thôi."
Nói đến đây, vừa cười vừa nói: "Còn áp bức ta, ta sẽ tự lập còn tốt hơn!"
". . ."
Viên Thạc có chút khiếp sợ.
Mà Lý Hạo đứng một bên, lại càng khiếp sợ nhiều hơn.
Lúc trước hắn còn trên ở xe cùng Vương Minh bọn họ trò chuyện về việc này, nhưng mà hắn cảm thấy Ngân Nguyệt phía bên này cũng không có ý này, nhưng bây giờ. . . lão đại của Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt, trực tiếp nói ra mà không kiêng nể gì cả, y chuẩn bị tự lập!
Hầu Tiêu Trần nhìn về phía Viên Thạc, lại nói: "Đừng trừng mắt như vậy mà nhìn ta, Viên Thạc ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp, ngươi quan tâm đến những thứ này ư?"
Viên Thạc bỗng nhiên nở nụ cười: "Không quan tâm, chỉ là. . . Chỉ là ngươi cái tên này, ta không hề nghĩ tới ngươi lại thực sự có cái tâm tư như này, dựa theo ý nghĩ của ta, có lẽ ngươi nên đi trung bộ để tự thú rồi nhận tội mới đúng."
"Tại sao chứ?"
Hầu Tiêu Trần cười cười nói: "Nếu bọn họ phái người đến quét sạch ba tổ chức lớn kia, để cho Ngân Nguyệt có thể an toàn gìn giữ đất đai, ta đi trung bộ tác chiến, cũng không phải không được. Nhưng với thế cục bây giờ, Ngân Nguyệt cũng không phải là nơi thái bình, ta đi rồi, Ngân Nguyệt sẽ bị vứt bỏ ngay. Đã như vầy. . . Tại sao phải đi?"
Nói đến đây, lại khẽ cười nói: "Tuần Dạ Nhân, Tuần Kiểm Tư, đóng quân đã đã đạt tới mức độ thống nhất rồi, bên tổng bộ ở phía bên kia còn không có đạt được độ thống nhất, Viên lão sư, có hứng thú gia nhập không?"
". . ."
Viên Thạc cũng có chút nhứt đầu, lão chỉ là hỏi thăm tình huống một chút, khá lắm, người ta trực tiếp mời lão tạo phản luôn!
Sau một hồi lâu, Viên Thạc rầu rĩ nói: "Thực lực không đủ, súng bắn chim đầu đàn!"
"Ân, khẳng định."
Hầu Tiêu Trần cười nói: "Cho nên ta không vội, từ từ cũng sẽ đến. Lần này cướp lấy tính phòng ngự Nguyên Thần binh, cũng là vì làm chuẩn bị trước. Nếu như ngươi nguyện ý cùng gia nhập, hiện tại có thể còn kém một chút, chờ ngươi có thể tiến thêm một bước, phát huy phong cách lão ma đầu của ngươi một chút, giết người sợ, cái kia chẳng phải nhanh rồi sao?"
Viên Thạc đau đầu không dứt, thêm một lát sau mới nói: "Trương Đình làm sao bây giờ?"
"Tùy ý, nàng sẽ không ra tay với Tuần Dạ Nhân, cũng sẽ không ra tay với ngươi . . . Nhưng mà gặp phải nguy hiểm, cũng đừng hy vọng nàng ra tay giúp đỡ. Đương nhiên, thực sự chết rồi. . . Vậy thì chết cũng tốt rồi!"
Hầu Tiêu Trần không để ý gì cả, lại nói: "Nàng chết thì không có việc gì, Hách Liên Xuyên không thể chết được! Nếu như có dư thêm lực lượng khác, Hách Liên Xuyên cũng giúp giải quyết được một vài vấn đề."
Viên Thạc đau đầu vô cùng: "Ta là Đấu Thiên, y là Tam Dương."
"A!"
Hầu Tiêu Trần gật gật đầu, nở nụ cười một tiếng, "Không sao cả, ngươi xem rồi xử lý. Đúng rồi, phương pháp Hồng Ảnh chắt lọc Huyết Thần Tử có muốn không?"
". . ."
Viên Thạc trầm mặc.
"Vậy ta đây sẽ nói cho ngươi biết là được rồi, rất đơn giản, nếu ngươi có Nguyên Thần binh, vận dụng chi hồn của Nguyên Thần binh, trực tiếp hấp thu tốt rồi, nhưng mà binh khí của Bát đại gia khả năng là không giống như vậy. . . Không có việc gì, Hách Liên Xuyên có mang thương Hỏa Phượng đến, ngươi có thể mượn tới để sử dụng."
Dứt lời lại nói: “Nếu như ngươi có năng lực, vậy thì lần này giết sạch người của ba tổ chức lớn! Nếu như giết không hết, lần này đi di tích thăm dò xong rồi, ngươi phải bỏ đi luôn a!"
"Đi đâu?"
Viên Thạc nhìn chằm chằm y, khẽ nhíu mày.
"Ngươi muốn đi đâu thì đi đó, cứ để cho Lý Hạo đến Bạch Nguyệt Thành là được."
Viên Thạc suy tư một hồi, gật đầu: "Được! Cho nên lần này cướp lấy tính phòng ngự Nguyên Thần binh, trên danh nghĩa cũng sẽ là ta cướp đi? Đúng không?"
"Ngươi cảm thấy có thể, vật thì có thể."
Viên Thạc trầm mặc, một lát sau nói: "Đi, ta sẽ về xem xét lại!Sau lần này, ta không hề thiếu nợ cái gì ngươi bất luận là tình cảm."
"Vốn là không nợ, tùy ngươi!"
Viên Thạc trực tiếp quay người rời đi, mà trên màn hình, Hầu Tiêu Trần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Ta có thể cho ngươi một cái cam đoan, di tích ở Ngân Thành, sẽ cho Lý Hạo, ta sẽ không nhúng tay vào!"
Viên Thạc thân thể hơi khẽ chấn động, không nói gì, mang theo Lý Hạo trực tiếp rời đi.
Mà trên màn hình, Hầu Tiêu Trần cũng yên tĩnh trở lại, một lát sau, chờ Hách Liên Xuyên tiến vào, y mới nói khẽ: “thương Hỏa Phượng, thời khắc mấu chốt có thể đưa cho Viên Thạc!"
"Ả?"
"Cứ như vậy!"
Dứt lời, màn hình tối sầm xuống.
Hách Liên Xuyên thầm mắng một tiếng, lại như vậy!
Những cái tên này, thực sự khiến người khác chán ghét!
(Hết chương này)