Trong vòng đấu.
Tôn Nhất Phi khẽ nhíu mày, mặc dù sớm đã nói, đây là cuộc chiến so tài... Nhưng mà, cảm thấy không khiến ông ta hài lòng lắm.
Ông ta nhìn Tôn Mặc Huyền bên cạnh, khẽ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tôn Mặc Huyền nhìn một hồi, khẽ cười đáp: “Đánh không tệ, nền tảng của sư muội rất vững chắc.”
“Sau đó thì sao?”
Tôn Mặc Huyền trầm mặc, không có sau đó nữa.
Chỉ như vậy thôi.
Đánh không tệ, nền tảng rất vững, còn có thể có gì phía sau nữa?
Tôn Nhất Phi nhìn y cười không nói.
Rất tốt!
Nên là như vậy, đích thực cũng là như vậy, ngoài việc đánh coi như đẹp mắt ra, nền tảng vẫn là rất vững, thì không có gí đáng chú ý cả.
Đương nhiên, kinh nghiệm của Tôn Hồng Tụ không bằng Tôn Mặc Huyền, hơn nữa kinh nghiệm giết địch cũng không nhiều, có thể đánh được thế này đã là không tệ rồi.
Đối phó với siêu năng bình thường, không có vấn đề gì.
Không nghe thấy tiếng hô không dứt của những siêu năng xung quanh sao?
Sâu trong đáy mắt của Tôn Nhất Phi lộ ra một vẻ trào phúng, ông ta không nhắm vào ai, phàm là những siêu năng không xuất thân từ võ sư, ông ta đều khinh thường, đều là đồ bỏ đi!
Trận đấu vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng Tôn Nhất Phi đã chẳng có hứng thú để xem nữa rồi, Tôn Mặc Huyền cũng vậy, hai sư đồ đồng thời nhìn về chỗ đằng xa, phía Viên Thạc và Lý Hạo.
...
Mà lúc này, Lý Hạo và Viên Thạc cũng cùng lúc nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau.
Lý Hạo lộ ra nụ cười ngượng ngùng, rất nhanh cúi đầu.
Viên Thạc thì lại bày ra vẻ mặt châm biếm, lộ ra một nụ cười khiêu khích với Tôn Nhất Phi.
4 người rất nhanh đều thu lại ánh mắt.
Viên Thạc thấp giọng nói: "Tôn Mặc Huyền kia không phải loại dễ trêu chọc, võ sư nhìn phong thái, xem ánh mắt, đều có thể lộ ra được một hai điểm! Đừng có lấy thực lực của sư muội y coi như thực lực của y."
"Vâng, em biết rồi."
Lý Hạo gật đầu.
Hắn sẽ không xem thường đối phương, chỉ là muốn xem y như đội trưởng để đánh... Còn là trận đánh cuối cùng, lấy trạng thái lần đó suýt nữa đánh chết đội trưởng ra để mà so tài.
Trước khi chiến đấu, hắn nghĩ tới việc ngưng tụ Kiếm Thế.
Để khi đến lúc thực sự thi đấu, thì chỉ có một mục tiêu, mục tiêu của võ sư rất đơn giản, giết chết kẻ địch!
Giết chết được đối phương, còn những thứ khác, đều có thể bỏ mặc.
Sư đồ hai bên đều thì thầm to nhỏ, trong trận, tiếng kêu vẫn vang lên không dứt.
Ngay lúc này, tiếng va chạm cực lớn vang lên.
Ầm ầm hai tiếng trầm đục, Hồng Thanh bị cây côn đánh trúng ngay tim, bay ngược trở ra, miệng phun máu tươi, đánh mạnh xuống đất, mặt đất bị nứt vỡ ra.
Mà Tôn Hồng Tụ cũng không dễ chịu, cánh tay bị kiếm đâm xuyên, máu tươi tuôn ra, tay cầm trường côn, lùi lại hơn mười bước mới đứng vững được gót chân, thở hổn hển, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia kiêu ngạo!
Cô ta thắng rồi!
Mặc dù bị thương, nhưng đích thực là cô ta đã thắng, Tề Mi Côn đánh bại Địa Phúc Kiếm.
"Ta thua rồi!"
Hồng Thanh nhổ ngụm máu, có hơi chán nản, cô ta là Võ Lâm Ngân Nguyệt, võ lâm hôm nay, ít nhất vẫn có một chỗ đứng.
Một vài võ sư thế hệ trước, cô ta cũng từng khiên chiến, thắng nhiều bại ít, điều này khiến Hồng Thanh có hơi khó chịu.
Đằng xa, Hồng Nhất Đường ngược lại không nói gì.
Thắng cũng bình thường, bại cũng chẳng sao.
Đệ tử của Tề Mi Côn Vương, tự nhiên cũng là điều bình thường.
Địa Phúc Kiếm của cô tuy mạnh, nhưng người ta cũng không phải là hữu danh vô thực, bại thì bại thôi, còn chưa ngưng tụ được thế, ảnh hưởng cũng không tính là lớn, thất bại một lần cũng tốt, khiến cho con gái biết được thế nào là nhân ngoại hữu nhân.
"Tôn đại ca vẫn là dạy dỗ đệ tử tốt, Hồng Mỗ tâm phục khẩu phục!"
Hồng Nhất Đường nói một câu khách sáo, vẫy vẫy tay với con gái, Hồng Thanh có chút hụt hẫng cầm kiếm bước xuống.
Lúc đi ngang qua Lý Hạo, không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên thấp giọng nói: "Ngươi đừng có mà để thua, Võ Lâm Ngân Nguyệt chúng ta đã thua một trận rồi, nếu lại thua nữa... thì mất mặt lắm đấy!"
Nói xong, cô ta cất bước rời đi, vẫn là hi vọng Lý Hạo có thể chiến thắng.
Dù sao thì Lý Hạo mới là người của Võ Lâm Ngân Nguyệt, mà tên Tôn Mặc Huyền đó, ai biết là người nơi nào, dẫu sao cũng không phải người Ngân Nguyệt, sư phụ của y sớm đã rời khỏi Ngân Nguyệt rồi.
...