Đằng xa, Hồng Nhất Đường sớm đã dẫn người đi ra xa rồi, thấy thế cười lạnh một tiếng, trận so tài ban nãy coi như xong rồi, bây giờ là trận chiến sinh tử của hai đệ tử tâm đắc nhất, các ngươi cứ chít chít oai oai không dứt, bọn người kia không đánh chết các ngươi, Hồng Nhất Đường ta lại nghi ngờ hai người kia thay người thi đấu rồi ấy chứ!
Lại dám nói nhảm, hai người này, có thể sẽ giết các ngươi trước rồi phân sống chết sau còn được đấy.
Ông ta quá rõ tính cách điên cuồng của hai người này, bởi vì năm đó, ông ta kì thực cũng là một trong số những thành viên của đám người kia.
Lúc này, không ít người nuốt nước bọt.
Quá mạnh, cũng quá tàn nhẫn rồi!
Chỉ là bàn luận mấy câu, hai người này lại thẳng tay giết người, nháy mắt giết chết 7,8 vị siêu năng Nguyệt Minh, thậm chí giết luôn 1 vị Nhật Diệu, Nhật Diệu, tại Ngân Nguyệt đã là tầng cao nhất của siêu năng rồi.
Về phần Tam Dương, đó là kiểu tồn tại như thần long thấy đầu không thấy đuôi thôi, cũng chỉ là lần này thấy nhiều hơn một chút, ngày bình thường gần như không thể thấy được.
Phẫn nộ chấn động cùng lúc, đám người này cũng sợ hãi.
Nhật Diệu... cư nhiên lại không ngăn được một cây côn của đối phương từ không trung!
Quá đáng sợ rồi!
...
Chính ngay lúc này, hai người trong trận đã bắt đầu động thủ!
Lúc Viên Thạc và Tôn Nhất Phi ra tay giết người, trong trận, cả hai đều cảm nhận được sự chuyển động của đối phương, đây chính là cơ hội.
Im hơi lặng tiếng, hổ trảo xuất tâm!
Đại lực lấy ra, nháy mắt, một thanh trường côn chém thẳng vào đầu, Lý Hạo né tránh, gào lên một tiếng, hổ gầm rung trời!
Trường côn ngay lập tức bị khựng lại, Lý Hạo giơ vuốt nắm lấy, thổi phù một tiếng, huyết nhục văng tung toé.
Mà thanh trường côn đang ngừng lại, trong lúc này, nhanh chóng rơi xuống, giống như vừa nãy chỉ là vì do dự chưa thủ tiêu Lý Hạo, một côn đánh rớt!
"Quát!"
Lý Hạo gào hét, đạp đất nhảy lên, giơ tay bắt lấy cây côn, trường côn rơi xuống, bịch một tiếng, nện lên đầu hắn, huyết dịch bắn ra tung toé, Lý Hạo lại hai tay bắt lấy trường côn, không để cho Tề Mi Côn rơi xuống hoàn toàn.
Mặt đầy máu tươi, nhưng hắn lại không hề sợ hãi.
Hai tay bắt lấy Tề Mi Côn, nhảy lên, đã dùng hết sức lực, Hùng Đấu Thuật bộc phát, giống như cự hùng, dọc theo trường côn, hợp lại thành một cây búa nện xuống hai tay đối phương!
Trường côn của Tôn Mặc Huyền rung lên, một lực chấn động truyền đến.
Nội công bộc phát, như là lưỡi đao, nháy mắt đã để lại trên tay Lý Hạo từng vệt máu, mà hắn vẫn nhìn theo trường côn, tiếp tục nện búa xuống, một tiếng nổ ầm vang, Tôn Mặc Huyền hét lớn, rút ra trường côn, một côn đánh xuống mặt đất, trực tiếp phá vỡ tảng đá, tảng đá nổ tung, bắn ra khắp nơi.
Tốc độ hai người rất nhanh.
Những người khác còn chưa bình tĩnh lại việc mấy người bị giết lúc nãy, vậy mà trong trận hai người đã giao thủ hơn 10 chiêu, Lý Hạo cào bị thương ngực của đối phương, mà Tôn Nhất Phi cũng một côn phá rách da đầu Lý Hạo.
Trường côn nháy mắt đánh xuống, Lý Hạo sát người tiến lại gần, như là sóng nước.
Quyền cước xuất ra, hai chân hắn và đối phương đá nhau nổ tung trên mặt đất.
Từng cục đá lần nữa bị đá cho nổ tung.
Khói bụi mịt mờ, trong cát đá, Ngũ Cầm Thuật của Lý Hạo vận dụng đến cực hạn, đối phương cũng tinh thông quyền cước, một cây trường côn mặc dù rất dài, nhưng vẫn linh hoạt như trước, rút côn liền đánh!
Bịch một tiếng, ngực của Lý Hạo bị cây côn đánh trúng, âm thanh răng rắc, giống như tiếng xương cốt đứt gãy.
Mà Ly Hạo, ngón tay như kiếm, lần nữa giơ vuốt, lần này, trực tiếp bắt lấy cổ tay đối phương, một trảo vuốt xuống, mang theo một miếng máu thịt!
Hai người vội vã lùi lại.
Nháy mắt, lại lần nữa tiến lại gần nhau, Lý Hạo bay vọt lên không trung, đá ra một cước, lập tức dưới chân hiện ra một cây côn dài, cây côn như thương, muốn xuyên thủng Lý Hạo
Chân của Lý Hạo, lúc này linh hoạt khác người.
Giống như một con rắn... hoặc là cái đuôi của con khỉ!
Chân của hắn quấn lấy trường côn, cả người đang trong một tư thế đáng kinh ngạc, trực tiếp quấn lấy trường côn lao xuống, vung quyền đánh tới Tôn Mặc Huyền, nội kình bộc phát, tiếng nổ vang lên tứ phía.
Tôn Mặc Huyền vung trường côn, nện xuống mặt đất!
Mà Lý Hạo, như là cái bóng, giống một con khỉ, cả người đều quấn quanh trường côn lao xuống theo, song quyền vung vẫy, khi thì hiện lên hình móng vuốt, lúc lại hiện ra hình nắm đấm, đánh cho ầm vang rung động.
Đám người ngoài trận, lúc này nhanh chóng bị hấp dẫn.
Chỉ thấy Lý Hạo quấn quanh Tề Mi Côn, dọc theo nó, không ngừng phát động công kích, trong lúc nhất thời, liên tục vuốt ra từng miếng máu thịt, về phần bản thân hắn, cũng bị trường côn đập theo xuống đất, cả người toàn là máu.
Cảnh tượng có đẹp không?
Không hề!
Không có chút mỹ cảm nào giống như trận đấu lúc trước, chỉ có vũ lực!
Một loại sức mạnh không thể nói ra thành lời!
Máu huyết tứ tung, cát đá bay khắp nơi.
Tiếng nứt xương, tiếng rách da xé thịt.