TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 366: Trận chiến sinh tử (8)

Liền sau đó, tất cả ánh mắt liền lần nữa tập trung vào trận đấu.

Trường kiếm bị vỡ, trường côn cũng đứt gãy.

Giờ phút này, trên người hai người cũng bị nội kình oanh tạc của đối phương mà đầy rẫy vết thương.

Tôn Mặc Huyền kịch liệt thở hổn hển, âm thanh có thể nghe thấy rõ được, tay phải nắm thành quyền đánh giết Lý Hạo, đại địa chi thế tụ hợp lại trên quyền đấm, ầm ùng ùng, một quyền lại một quyền, đánh cho Lý Hạo không ngừng bay ngược lại.

Lý Hạo bộc phát Cửu Đoán Kình, không vận hành kịp Ngũ Cầm Thuật, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, dưới sự đối đầu trực diện giữa hai người, cho dù ngũ tạng của Lý Hạo cường hãn, vẫn là bị từng quyền này liên tiếp công kích, đánh cho không ngừng thụt lùi, khoé miệng bắt đầu ứa máu.

Đây chính là võ sư!

Từng quyền mang theo mùi máu tanh, đầy bạo lực.

Tôn Mặc Huyền giống như kẻ điên chẳng biết mệt mỏi, hai tay thay phiên liên tục, y muốn áp chế Lý Hạo, đánh cho Lý Hạo từ sống đến chết mới thôi!

Nắm đấm, khuỷu tay chạm nhau, thậm chí là hai chân không ngừng đá nhau, đá đến ống quần đã rách từ lâu, lộ ra vết máu đầm đìa trên hai chân.

Tôn Mặc Huyền áp chế Lý Hạo, bản thân cũng bị thương không nhẹ, ngũ tạng không đủ cường đại, lực phản chấn khiến hắn có hơi không gánh được nữa, nội phủ hình như đã vỡ tan, nội tạng chảy máu.

Nhưng y không bỏ cuộc, không thụt lùi, cũng không thu quyền.

Lợi dụng bệnh của hắn, lấy mạng hắn!

Lý Hạo cường đại một cách không ngờ, nhưng cũng là ngọn nguồn khiến y phấn khích, đánh chết Lý Hạo mới là mục tiêu!

Đánh chết Lý Hạo, quấy nhiễu Viên Thạc, có lẽ sẽ có một ít giúp đỡ cho trận chiến sắp tới.

Mà Lý Hạo, kì thực cũng có tâm tư như vậy.

Võ Lâm Ngân Nguyệt tỷ thí, đệ tử lên trước, nếu một bên có thể giết được đệ tử của bên kia, vậy thì cũng có thể củng cố được thanh thế của mình, lung lay khí thế của địch, rất nhiều cường giả sức lực ngang nhau, bên chiến thắng cuối cùng, thường là bên có đệ tử chiến thắng trong trận đầu.

Trước tiên đánh chết đệ tử đối phương, nhiều lúc, chính là bí quyết chiến thắng.

Điểm này, Viên Thạc không nói, Lưu Long lại càng không nhắc qua.

Bị áp chế, bị cường công!

Nhưng ánh mắt Lý Hạo lại rất thanh tịnh.

Lão sư nói, tất cả các trận chiến, tất cả các chiêu thức, đều là vì một chiêu chuẩn bị cuối cùng, đều là làm nền để đánh chết kẻ địch.

Cho nên, quá trình cũng chỉ là quá trình.

Chính ngay trong khoảnh khắc đối phương lại ra quyền, Lý Hạo bạo rống lên một tiếng, phun ra một màn sương trắng, giống như kiếm quang!

Tôn Mặc Huyền theo bản năng đánh tới một quyền, trực tiếp chia năm xẻ bảy kiếm quang.

Mà cái này, cũng không phải là đòn sát thủ của Lý Hạo.

Ngay lúc này, tay phải của hắn giơ lên, nhe răng cười, lộ ra huyết dịch màu đỏ trong miệng.

Cửu Đoán Kinh lần nữa bộc phát!

Nội kình cuồn cuộn điệp lên ở tay phải, Lý Hạo lại nghĩ tới thanh kiếm đó, nội kình hóa kiếm, bàn táy hé ra, kiếm khí mơ hồ nổ bắn ra.

Đằng xa, Tôn Nhất Phi biến sắc.

"Nhận..."

Ông ta muốn hô lên hai chữ "nhận thua", ông ta đã cảm nhận được có chút bất thường.

Một cỗ kiếm ý!

Ông ta thậm chí còn nghĩ đến việc đích thân xuất trận, đi ngăn cản Lý Hạo...chân đã tiến lên một bước, ông ta muốn ra tay, đằng xa, Viên Thạc không hề nhúc nhích, hình như không có ý ngăn cản.

Bước chân Tôn Nhất Phi chậm lại... trong mắt lộ ra một vẻ thống khổ.

Đệ tử... đừng nhận thua!

Viên Thạc khẽ nhíu mày, nhìn ông ta một cái, rất nhanh, không thèm quản nữa.

Tôn Nhất Phi là một võ sư tốt, cũng là một lão sư tốt... Nhưng, ông ta chưa chắc là một sư phụ tốt!

Bởi vì ông ta không ra tay... bởi vì chần chừ rồi!

Bởi vì... quy tắc!

Quy tắc của võ lâm.

Lúc này, Tôn Nhất Phi nhìn đệ tử, ánh mắt đầy mong đợi, nhận thua... chỉ cần ngươi nhận thua... ta sẽ không để ngươi chết!

Quy tắc của võ lâm!

Tôn Mặc Huyền lúc này, cũng cảm nhận được nguy cơ.

Rất nguy hiểm!

Y dường như đã nhận ra được một cỗ kiếm khí, đặc biệt sắc bén, từ trong tay của Lý Hạo truyền đến.

Lý Hạo dường như có hơi do dự...

Đúng vậy, Lý Hạo lúc này kì thực đang chờ đợi, chờ y nhận thua, mặc dù hắn muốn đánh chết Tôn Mặc Huyền, làm lung lay Tôn Nhất Phi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn xa lạ của Tôn Mặc Huyền, hắn đột nhiên có chút dao động.

Cho y cơ hội nhận thua vậy... nhận thua, cũng đều như nhau thôi.

Tôn Mặc Huyền lại không hề nhận thua.

Sư phụ đã thua một lần, mấy chục năm vẫn chưa thể nguôi ngoai được nỗi lòng, năm đó là từ Thiên Kiều nhảy xuống!

Nếu như ta nhận thua, có lẽ sư phụ sẽ rất vui mừng, ta cũng có thể sống sót... Nhưng thua rồi, có lẽ sẽ còn đau khổ hơn chết, chết, sư phụ biết đâu sẽ càng cường đại, một nỗi căm phẫn dấy lên trong lòng, cũng có lẽ có thể khiến cho sư phụ càng bộc phát sức mạnh!

Huống chi, giai đoạn tụ thế, lần này thua trận, thua bởi một người mới... Ta còn có mấy phần động lực đánh vỡ ma chưởng, bước vào Đấu Thiên đây?