Lý Hạo biết rõ, chút phạm vi giới hạn đó... Nó quá nhỏ.
Thế của võ sư, bọn họ căn bản không thể hiểu!
Thế của lão sư, một khi hoàn toàn xuất ra, vượt qua trăm mét thì có tính là gì?
Có lẽ Tam Dương kia không sao, nhưng dưới Tam Dương, ngay cả Nhật Diệu, cũng sẽ bị thế xung kích mạnh mẽ, hoặc chết hoặc bị thương.
Cái này, hoàn toàn là bọn họ tự tìm.
Hắn không nhìn bên kia nữa, mà là nhìn về phía lão sư cùng Tôn Nhất Phi trên không trung, hắn hy vọng Tôn Nhất Phi sẽ bởi vì cái chết của Tôn Mặc Huyền mà bị ảnh hưởng, nếu không, trận chiến với Tôn Mặc Huyền lúc trước, liền có vẻ thiếu đi một ít ý nghĩa.
......
Giữa không trung.
Hai bên cầu, cây cầu bị gãy từ trung tâm.
Mỗi bên một người.
Ánh mắt Tôn Nhất Phi vẫn bạo ngược như trước, nhưng mơ hồ đã khôi phục một chút bình tĩnh, gã nhìn về phía Viên Thạc, hồi lâu, mở miệng nói: “Ngươi hại Ngân Nguyệt võ lâm!”
Viên Thạc cười: "Xem như là vậy đi, ngươi đã học cách lấy đại nghĩa ra để đè ta rồi?”
Có tính sao?
Có lẽ tính như vậy đi!
Lão không thể bước vào Đấu Thiên, hoặc là nói, 20 năm trước không thể bước vào Đấu Thiên. Ngân Nguyệt võ lâm xuống dốc, có quan hệ rất lớn với lão. Năm đó nếu lão có thể bước vào Đấu Thiên, sẽ không chết nhiều Phá Bách viên mãn như vậy, mà Phá Bách viên mãn còn lại, có thể đều sẽ đột phá Đấu Thiên.
Đây là võ sư, một nhóm người rất kỳ diệu.
Viên Thạc trấn áp Ngân Nguyệt mãi không đột phá, mọi người như đều bị kẹt ở đó.
Nhưng nếu Viên Thạc đột phá, Đấu Thiên tất nhiên sẽ như măng mọc sau mưa, liên tiếp xuất hiện. Đây không phải là chuyện của một thời đại, mà là rất nhiều thời đại, đều là như thế, có người quyết định giới hạn trên của võ lâm!
Khi giới hạn trên này bị phá vỡ, nhiều người sẽ thừa dịp đón gió để nổi lên, liên tiếp đột phá, tìm kiếm giới hạn trên tiếp theo.
Nếu giới hạn trên này vẫn mãi không thể bị phá vỡ, trừ phi có người đánh chết tên tạo ra giới hạn trên này. Nếu không, ở thời đại đó, chính người này vẫn mãi là giới hạn trên.
Một trạng thái cực kỳ kỳ diệu.
“Không đè ngươi!”
Tôn Nhất Phi rất bình tĩnh: “Ta chỉ căm ghét, tiếc nuối! Bởi vì giới hạn trên của ngươi, chúng ta không thể cảm nhận được vẻ đẹp của Đấu Thiên, không thể tiến xa hơn... Hận chỉ là hận, năm đó chúng ta không thể đánh bại ngươi, kéo ngươi xuống khỏi thần tọa!”
“Đây là hận thứ nhất, hận thứ hai là ta trở thành siêu năng, không cách nào dùng sức mạnh của võ sư để đánh một trận với ngươi!”
“Cái hận thứ ba là ta không bằng đồ đệ, có lẽ năm đó ta nên hăng hái đánh một trận, cho dù chết trận, cùng lắm nhảy xuống vách đá... Đây là sự sỉ nhục của đời ta!!”
Viên Thạc nhìn gã, gật đầu: “Lần này, ngươi có thể chiến đến cuối cùng!”
“Viên Thạc, hy vọng ngươi... Đừng để ta thất vọng!”
Dứt lời, Tôn Nhất Phi dựng lên một cây trường côn, một tay cầm gậy, chỉ vào Viên Thạc: “Đến chiến!”
Oanh!
Chiêu còn chưa ra, hỏa diễm đã ngập trời, đốt thiên diệt địa.
Siêu năng hệ hỏa!
Hỏa, tự động tấn công.
Rất nhiều siêu năng giả thiên về công sát, đều là hỏa hệ. Hỏa hệ, cũng đại biểu cho sự bùng nổ.
Hỏa diễm nổi lên, Hách Liên Xuyên ở phía dưới đều hơi biến sắc.
Y cũng là siêu năng hệ hỏa, cũng là Tam Dương.
Nhưng mà khi ngọn lửa của Tôn Nhất Phi nổi lên, y đột nhiên cảm thấy, nếu đem ngọn lửa của chính mình đi so sánh với của đối phương ... Chênh lệch rất lớn, cùng là Tam Dương, lại có chênh lệch lớn như vậy, làm cho y có chút không thể hiểu được.
Đương nhiên, nếu y phối hợp với Hỏa Phượng thương, cũng gần như có thể phát huy ra cường đại như vậy.
Nhưng Tề Mi Côn của Tôn Nhất Phi, mặc dù cũng dùng tài liệu đỉnh cấp để chế tạo, nhưng xa xa không đạt tới trình độ như Hỏa Phượng thương.
Đối diện, Viên Thạc híp mắt.
Ngọn lửa ngập trời kia, hội tụ trên trường côn làm cho trường côn giống như hỏa long, vô cùng cường hãn.
Rõ ràng, thái độ của Tôn Nhất Phi đã rất rõ ràng.
Gã muốn dùng thủ đoạn của võ sư, đánh bại, đánh chết Viên Thạc.
Hỏa diễm siêu năng, gã cũng chỉ xem nó như nội kình để dùng mà thôi.
Ngay lúc này, Viên Thạc cũng thay đổi, nhiệt độ của ngọn lửa kia quá cao, cơ thể con người căn bản không thể chịu nổi, lúc này Viên Thạc, giống như hóa thân thành một con hỏa viên, nó giống như viên hầu, chiếu rọi vào trong lòng mọi người.
Thứ nhất, chính là Tâm Hỏa Viên phụ thể.
Ánh mắt Tôn Nhất Phi trong nháy mắt sáng như tuyết!
Giờ khắc này, gã hình như thấy được cái gì đó, phát hiện ra cái gì đó, gã nhìn Viên Thạc, trong ánh mắt khó có thể che dấu sự vui mừng như điên giống như được tận hứng cùng kỳ phùng địch thủ!
Những người khác không thể hiểu, nhưng gã có thể.
Phía dưới, Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày, y mơ hồ có chút hiểu, nhưng vẫn không hiểu lắm.
Ngũ Cầm thế chi Viên thế!
Nhưng so với những gì y đã từng thấy qua trước đây, không giống nhau cho lắm, cái cảm giác đó ... Làm cho y cảm thấy một Tam Dương như mình, giờ phút này cũng bất quá chỉ là như thế mà thôi.
Mà Hồng Nguyệt, Diêm La, Phi Thiên, giờ khắc này, đều có hơi chút xôn xao.
Không đợi bọn họ đi đoán...
Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng dọa người.
Giữa không trung, một con Hỏa Viên dẫn đầu ra tay, một tay chống trời, một chưởng vỗ xuống, hư không giống như nổ tung!
Ngũ Cầm thuật chi Viên thuật.
“Đến chiến!”
Tôn Nhất Phi cũng mừng như điên, bổ ra một côn, tựa như thiên băng địa liệt, chớp mắt, trường côn tiếp xúc cự chưởng, trong nháy mắt nổ tung, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Hai người ngay lập tức chuyển vị, bay lên không trung, đối diện xen kẽ lẫn nhau.
Ầm ầm!
Nếu như nói giao phong giữa Lý Hạo và Tôn Mặc Huyền chỉ là thủ đoạn phàm tục, hai người này, lại thật sự có thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên, dưới giao phong, toàn bộ bầu trời đều bị chiếu rọi thành màu đỏ.
Tam Dương hậu kỳ, đại chiến võ sư Uẩn Thần.
Viên Thạc không còn thong dong bình tĩnh như bình thường nữa, mà giống như một lão viên phát cuồng, trong ánh mắt như mang theo ánh lửa, vung quyền, cánh tay dài xé ngang bầu trời.
Một quyền đánh xuống, một tay cầm trường côn, trường côn bộc phát hỏa quang.
Hai người vừa giao thủ, ngọn lửa liền tản ra bốn phía.
Ầm ầm!
Tốc độ quá nhanh, bọn Lý Hạo thậm chí có chút không theo kịp, nhìn không rõ cho lắm.
Giao phong ở cấp độ như này, vượt qua bọn họ quá nhiều.