Ngoại trừ một ít Tam Dương, còn có thể thấy rõ một chút, cho dù là Nhật Diệu, giờ phút này cũng khó có thể thấy rõ ràng cụ thể hai người giao thủ như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy Tâm Hỏa Viên bạo ngược vô cùng, đánh ra một quyền lại một quyền, có đôi khi đánh ra mấy chục quyền, trong mắt người khác, cũng chỉ như là một quyền.
Và một cây Tề Mi Côn, lăn lên lăn xuống, đẹp đẽ vô cùng.
Ngay lúc này, hai người đột nhiên lệch hướng, đạp không đi tới, nhanh chóng đi chệch khỏi vị trí cũ.
100 mét?
Đối với họ, 100 mét thì tính là gì?
Khoảng cách cũng chỉ là một bước mà thôi!
......
Giữa không trung.
Trên phi thuyền của Quang Minh Đảo, có gần trăm người.
Rất nhiều người, tuy nhiên, Tinh Quang sư cũng không ít, những người này đều không tiến vào di tích.
Giờ phút này, bọn họ cũng nhìn như si như say.
Mà trên phi thuyền, một vị thiên quyến thần sư trẻ tuổi, lại khẽ nhíu mày.
Đối phương... Giống như tiến tới gần nơi đây.
Y vốn cố định phi thuyền ở đây, chỉ là vì muốn biểu hiện một chút thực lực của Quang Minh Đảo, sau đó bọn Viên Thạc đi lên, y cũng cảm thấy không cần lui về phía sau, lui về phía sau, vậy cũng quá mất mặt.
Y là thiên quyến thần sư, cũng là một trong Tam Dương hiếm thấy của Ngân Nguyệt.
Từ khi xuất đạo cho tới nay, một đường thuận buồm xuôi gió, thuận lợi thành lập Quang Minh Đảo, trở thành tổ chức cường đại, cho dù là ba tổ chức lớn có phân bộ ở nơi này, bao gồm cả Tuần Dạ Nhân, cũng sẽ cho y vài phần mặt mũi, không muốn phát sinh xung đột cùng một vị Tam Dương thiên quyến thần sư bản địa này.
Vì vậy, Quang Minh đảo chủ rất ngông cuồng, y có tư cách, có thực lực để cuồng.
Nhưng giờ phút này, trong lòng y lại có chút run rẩy.
Không tốt!
“Nhanh...”
Y vừa định nói cái gì đó, trong nháy mắt, một cây trường côn đâm thủng thiên địa, một gậy hạ xuống!
Quang Minh đảo chủ kinh hãi, y cũng là cường giả, thấy thế giận dữ quát một tiếng, một quyền đánh ra, giống như mặt trời rơi xuống, Quang Minh thần quyền.
Hai người này, có chút cố ý!
Y cảm nhận được, hai tên khốn này, có ý định đánh về phía y.
Nhưng mà... Quang Minh thần quyền của y vừa xuất ra, sau một khắc, một nắm đấm đầy hỏa diễm cực lớn rơi về phía y, vô cùng khổng lồ, trong hư không, giống như có một cự viên đội trời lên mà vung quyền!
Oanh!
Trong nháy mắt, một cỗ thế mạnh mẽ vô cùng bộc phát, cỗ thế kia, giống như Hỏa Diệm Sơn, nó nổ tung trong đầu Quang Minh đảo chủ, y thấy được một con viên hầu khai thiên tích địa!
Ánh mắt, có hơi chút đục ngầu.
Đây là thế của võ sư, người chưa từng cảm ngộ qua, chưa từng tiếp xúc qua, vĩnh viễn không biết thế đến tình trạng này của Viên Thạc, rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Quang Minh đảo chủ là Thiên Quyến thần sư, nhưng y thật không hiểu võ sư.
Nơi xa.
Hồng Nhất Đường cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên lắc đầu, trong lòng có chút cảm khái.
Đầu sắt, luôn có rất nhiều.
Ở dưới đất xem thì thôi đi, ngươi quan sát hai người bọn họ trên không trung, giống như xem khỉ diễn xiếc, cả hai đều là võ sư đỉnh thiên lập địa, đều là lão ma đã từng hoành hành mà không ai sánh được, ngươi lại dám đứng trên cao nhìn xuống bọn họ?
Ngươi đây là chân chính tự tìm chết!
Thiên quyến thần sư?
Tam Dương?
Sau này, có lẽ sẽ không còn Quang Minh Đảo nữa.
Tam Dương đúng là mạnh mẽ, nhưng cũng phải xem, ngươi đang đối mặt với ai.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều thấy được cảnh tượng vô cùng dọa người, Quang Minh đảo chủ vô cùng cường đại, Quang Minh thần quyền vừa ra, chớp mắt, bị một nắm tay lớn hơn, một quyền đánh ra, trực tiếp đánh cho nắm đấm bị bạo liệt, phòng ngự mở ra!
Ngay trong nháy mắt này, một cây trường côn đỏ bừng hạ xuống!
Một côn này, cường hãn vô biên, trong nháy mắt thiêu đốt tất cả mọi thứ, một côn hạ xuống, một tiếng ầm ầm nổ lớn, phi thuyền vừa mới còn đang lơ lửng, trực tiếp bị một côn này đánh thành hai nửa, mà Quang Minh đảo chủ đứng ở giữa... Hoàn toàn biến mất!
Không, còn để lại một tia lực lượng ánh sáng.
Nắm đấm khổng lồ, hoàn toàn hạ xuống, phi thuyền vốn đã bị đánh thành hai nửa, trực tiếp bị một quyền này oanh nổ!
Tiếng kêu thảm thiết vô số, tiếng kêu sợ hãi vô số.
Một ít siêu năng của Quang Minh Đảo còn chưa chết, nhao nhao rơi xuống đất.
Tốc độ nhanh vô cùng!
Một vài siêu năng giả có năng lực bay lượn, giờ phút này bỗng nhiên hoảng sợ hét lớn... Không thể bay lên trời!
Ở nơi này, là thiên hạ thế, thậm chí là một lĩnh vực.
Trong lĩnh vực này, bọn họ không cách nào đột phá phong tỏa thế của hai đại cường giả, siêu năng trực tiếp bị giam cầm, ầm ầm... Từng tiếng động thật lớn vang lên, những siêu năng giả này, trong tình huống siêu năng bị phong tỏa, rơi xuống đất từ độ cao hơn trăm mét!
Ngoại trừ một vài người may mắn, những người còn lại, ngay lập tức bị đập thành thịt vụn.
Một vài người khác, có người được những siêu năng giả khác đỡ lấy, họ không thể không nhận, người ta trực tiếp rơi vào trại của họ, không nhận cũng không được, có một vài người khác lại may mắn nắm lấy được vách của hẻm núi, trở về từ cõi chết.
Quang Minh Đảo hùng mạnh, hàng trăm siêu năng, giờ khắc này, ngoại trừ còn bảy tám người may mắn, còn lại, trong nháy mắt bị hai người đánh chết hầu như không còn!
Quang Minh đảo chủ cấp độ Tam Dương, càng bị hai người một quyền một côn, trực tiếp bị đánh thành tro bụi.
Trong nháy mắt này... Giữa thiên địa, chỉ có những tiếng kêu rên đau đớn của một vài người còn sót lại.
......
Phi Thiên trận doanh.
Một đám cường giả mặc áo choàng, giờ phút này, giống như bị người ta thi triển thuật định thân vậy, không hề nhúc nhích, đều ngửa đầu nhìn lên trời, dưới áo choàng, chỉ có một đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Võ sư?
Có thể đạt đến mức này sao?
Viên Thạc giết Đoạn Thiên, mọi người đều biết, nhưng không ai biết, lão giết Tam Dương, lại dễ dàng như vậy.
......
Hồng Nguyệt.
Sắc mặt Hạo Không hoàn toàn thay đổi, y có chút sợ hãi, có chút không thể tưởng tượng nổi, còn có một chút phẫn nộ.
Viên Thạc sao lại cường đại như vậy?
Một quyền kia, trực tiếp oanh tạc chính diện phòng ngự của một vị thiên quyến thần sư, mà đó lại là Tam Dương, chứ không phải Nhật Diệu.
Đấu Thiên, không phải chỉ có thể so sánh với Nhật Diệu sao?
Làm sao có thể!
Tôn Nhất Phi cường đại, y có thể hiểu được, nhưng Viên Thạc cường đại, thật sự không thể hiểu được.
“Làm sao có thể...”
Y lẩm bẩm, một chút không thể tin được, một chút không dám suy nghĩ.