TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 374: Tề Mi Côn, thắng! (2)

Tôn Nhất Phi điên cuồng vung côn, ánh côn hiển hiện, một côn một lỗ thủng, đánh Viên Thạc liên tục bại lui.

Hai người một hồi ngươi chiếm thượng phong, một hồi ta chiếm thượng phong, thực lực khó phân cao thấp.

Thế tuy mạnh, nhưng không chịu nổi siêu năng hùng hậu của đối phương.

Ngược lại có chút trái ngược với Lý Hạo.

Lý Hạo đối chiến Tôn Mặc Huyền, hắn có ngũ tạng cường đại, Tôn Mặc Huyền có thế mạnh mẽ, nhưng thế mạnh cũng vô dụng, không đánh tan được ngũ tạng của Lý Hạo, ngược lại bị Lý Hạo phản sát.

Đồng thời, thế của Viên Thạc rất mạnh, nhưng nội kình không bằng siêu năng hùng hậu của đối phương.

Hỏa năng hùng hậu, khiến công kích của Viên Thạc giảm đi nhiều.

Giờ phút này, không chỉ Lý Hạo xem hiểu, những người khác cũng xem hiểu, ai nấy đều thấy kỳ quái

Trái ngược!

Mà trước lúc này, là Lý Hạo giết Tôn Mặc Huyền, giờ nếu dựa theo tình hình như vậy phát triển, Tôn Nhất Phi sẽ phản sát Viên Thạc.

Chiến đấu của hai sư đồ, lúc này lại hoàn toàn trái ngược.

...

Giữa không trung.

Viên Thạc vung xiềng, nhưng không thể đánh vỡ trường côn cuat đối phương, Viên Thạc phẫn nộ gào thét, như khỉ đột cuồng bạo.

Tôn Nhất Phi càng đánh càng mạnh!

Ánh mắt của y lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ vui thích, nhưng đa phần là sát ý.

Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc.

Nhưng... Không trở ngại y giết Viên Thạc.

Võ Đạo nhất đạo, có đạo là được.

Lại thêm một lần va chạm dữ dội, Viên Thạc chộp lấy trường côn, lưu lại mấy vết trảo thật sâu trên trường côn, nhưng vẫn bị Tôn Nhất Phi đánh văng ra ngoài, Tôn Nhất Phi cầm côn lui lại, Viên Thạc bay ngược ra, máu bắn vào hư không.

Viên Thạc đạp không đứng vững, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt, mỏi mệt.

Mà Tôn Nhất Phi, sắc mặt ửng hồng, cười nhạt nói: "Chỉ có thế thôi sao?"

Chỉ có thế phải không?

Y cười nói: "Đệ nhị thần đâu? Uẩn Thần ngũ thế, ngươi mới uẩn nhất thần! Viên Thạc, nếu ngươi uẩn ngũ thần, hôm nay không cần đánh nữa, ta chắc chắn phải chết! Nhưng mới nhất thần... giết ta, chưa đủ!"

Viên Thạc thở hồng hộc, nhìn về phía Tôn Nhất Phi.

Đánh nhau đã lâu, Tôn Nhất Phi đã nhìn ra chút mánh khóe, uẩn ngũ thần, Viên Thạc hạ hết Tam Dương vô địch, đó là tất nhiên, thậm chí không cần ngũ thần, uẩn tam thần, Viên Thạc đã có thể hạ hết Tam Dương.

Nhưng lao, không có!

Lão chỉ uẩn nhất thần, cường công tạm thời vẫn được, đối phó Tam Dương bình thường cũng không thành vấn đề, có thể khiến đối phương choáng váng trong tích tắc, nhưng đối thủ của lão là Tôn Nhất Phi, một vị võ sư ném vào lửa cũng không cháy.

Chỉ cần đứng vững trong đợt tấn công điên cuồng ban đầu, chính là thời điểm Tôn Nhất Phi hắn phản kích.

Viên Thạc cười ha hả: "Rất phách lối! Kẻ năm đó dám phách lối với ta... hình như không có mấy kẻ sống sót!"

Dứt lời, lão gầm thét vang trời, lập tức hóa thành một đầu mãnh hổ!

Cùng lúc đó, trên thân mãnh hổ truyền đến từng đợt âm khí, dưới chân mãnh hổ cứ như có mây mù vờn quanh, thủy thế.

Ngũ Cầm Thuật, hổ tẩu âm, âm thuộc thủy, thủy ứng thận.

Uẩn đệ nhị thần!

Thận thuộc thủy, thận của lão không đủ mạnh, chưa được uẩn dưỡng đầy đủ, mạnh mẽ dưỡng thần như vậy, có thể sẽ dẫn đến thận phá nát... thì tính sao?

Chiến đến thời khắc này, ai sẽ nhận thua?

Viên Thạc lão hoành hành một đời, giờ chỉ là kẻ bại tướng!

Nhất thần khó giết, nhị thần thì sao?

Tiếng hổ gầm lập tức chấn động thiên địa, Viên Thạc thủy hỏa giao hòa, vượn hổ hợp nhất, nhanh chóng hóa thành một con quái vật đầu hổ thân vượn, đánh ra một quyền, quyền hóa thành trảo!

Một trảo này, nhanh kinh người.

Một trảo này lập tức vồ trúng mắt cá chân của Tôn Nhất Phi, mang theo từng mảng máu thịt.

Tôn Nhất Phi không những không kinh sợ, ngược lại tỏ ra vui vẻ!

Đệ nhị thần!

Y thấy được đệ nhị thần... nếu là có thể, y hi vọng mình có thể nhìn thấy đệ ngũ thần, nhưng y biết, điều này là không thể.

Đây chính là cực hạn của Viên Thạc.

Nếu xuất đệ tam thần, Viên Thạc chỉ e chưa kịp tung chiêu thì đã chết.

Thế này cũng đủ rồi!

"Tới tốt lắm!"

Tôn Nhất Phi cười lớn, Hỏa hành chi lực trên thân nhanh chóng bộc phát đến cực hạn, nồng đậm đến cực hạn. Trong khoảnh khắc này, Lý Hạo bỗng cảm nhận được điều gì đó kỳ quái, hắn nhìn về phía Hách Liên Xuyên.

Sắc mặt của Hách Liên Xuyên hoàn toàn thay đổi.

Hỏa Phượng Hoàng trong cơ thể của y hình như cảm nhận được điều gì đó, điên cuồng bay loạn, hiển nhiên Hỏa Phượng Hoàng cảm nhận được hỏa lực của Tôn Nhất Phi, hi vọng xông thể mà ra, bay đi đón lấy cỗ hỏa lực này.

Lý Hạo căng thẳng dẫn động Nguyên Thần Binh!

Lão sư gặp phiền phức.

Thủy Hổ của lão chỉ có chút nước, Thủy hành chi lực không đủ, thận không được uẩn dưỡng đầy đủ, tiếp tục như thế, chiến đấu lâu dài sẽ tạo thành tổn thương to lớn đối với lão sư.

<i>Chú thích: *thôn vân thổ vụ: miêu tả đạo sĩ tu luyện dưỡng khí, không ăn ngũ cốc

*song quyền quán nhĩ: thức thứ 14 trong 24 thức của Thái Cực Quyền</i>