TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 389: Sét đánh mù mắt (4)

Hách Liên Xuyên giận dữ, rống lên một tiếng, một quyền đánh ra, thiên hỏa bộc phát, một tiếng ầm vang nổ mạnh, Hách Liên Xuyên liên tục rút lui, trên bàn tay, tất cả đều là sấm sét, ầm ầm rung chuyển, cánh tay y bùng nổ, không ngừng phá toái.

Mà Tứ Nguyệt kia, lại bất động như ngọn núi, tiếp tục xuất chưởng, lại lần nữa chộp lấy Lý Hạo.

Bắt lấy Lý Hạo, Lần thứ nhất là bở vì Viên lão.

Lần thứ 2... Tất nhiên là bở vì thân phận của hắn, truyền nhân của Bát Đại Gia.

Tử Nguyệt biết, chỉ cần lần này bắt được Lý Hạo, có thể lấy công chuộc tội, khi trở về không đến mức bị trách phạt, nhưng nếu không bắt được Lý Hạo, thì lần này phiền toái rồi.

Cô ta dưới sự dẫn dắt của phân bộ Ngân Nguyệt, đã giết quá nhiều cường giả.

Tam Dương đã bị chết mấy vị, bao gồm Tôn Nhất Phi vừa chạy tới.

Cần biết, rất nhiều hành tỉnh, đều không có Tam Dương trấn giữ.

Có một số hành tỉnh không quá quan trọng, chỉ có Nhật Diệu trấn giữ, bên này Ngân Nguyệt, bởi vì Bát Đại Gia, vì Hầu Tiêu Trần, mấy vị cường giả Tam Dương đã đến, kết quả bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta, bên trên có khi sắp giận điên lên rồi.

...

Trong đám người, Lý Hạo mặt không cảm xúc.

Hắn chỉ đang nhìn nữ nhân này, lần lượt ra chiêu, rồi lần lượt bị Hách Liên Xuyên ngăn lại.

Bắt ta?

Hắn không sợ chết, hoặc có thể nói, hắn không sợ bị chết ngay, bở vì lúc này, Tử Nguyệt sẽ không thể nào giết hắn.

Chuyện của Ngân Thành còn không có kết thúc, bát quái vẫn còn, cửa đá vẫn còn.

Những thứ này, Hồng Nguyệt khả năng cũng biết.

Bọn họ còn cần mình, thậm chí còn muốn chờ đợi đến mùa mưa tiếp theo, rút huyết mạch của mình ra, bây giờ sẽ chưa giết ngay.

Hắn chỉ là nhớ ra người này rồi.

Mặt khác, Tử Nguyệt đã đến, Hầu Tiêu Trần kia đâu?

Lúc này, mấy vị Nhật Diệu khác, nhao nhao ra tay, một Nhật Diệu tất nhiên không phải là đối thủ của cường giả Tam Dương, nhưng nhiều vị Nhật Diệu ra tay, lập tức tình cảnh trở lên hỗn loạn.

Tử Nguyệt hừ một tiếng, trong mơ hồ, trong cơ thể hình như có cái gì muốn tuôn ra.

Lý Hạo lặng lẽ nhìn, hắn thấy được, trong cơ thể Tử Nguyệt, hình như bộ dạng hung thú muốn xuất ra, có lẽ là Nguyên Thần Binh.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã thấy được vô số Nguyên Thần Binh.

Hắn nhìn lướt qua Trương Đình có bộ dạng giống hắn đang trốn trong đám người...

Vị này có khả năng là Tam Dương trung kỳ đến từ Trung Bộ, Nguyên Thần Binh cầm trong tay, nhưng vào lúc đó lại lựa chọn tránh né.

Bên cạnh Lý Hạo, Lưu Long cũng nhất quyết không ra tay.

Y chỉ ở sau lưng bảo vệ Lý Hạo.

Viên lão không thấy đâu, Lý Hạo là y mang đến, lúc này, y chính là người bảo hộ đứng sau Lý Hạo, mặc dù y chỉ là Đấu Thiên tầm thường, kém xa so với cường giả võ đạo như Viên lão kia.

Lý Hạo có chút ấm lòng hơn, trước mắt, không phải ai cũng giống như Trương Đình.

Bọn người Hách Liên Xuyên đều đang ra tay, chỉ cần giao mình ra là được, nhưng những người này vẫn không thỏa hiệp. Tuần Dạ Nhân, dù sao cũng còn có chút uy nghiêm và tâm huyết cuối cùng.

Chính tại khoảnh khắc sấm xét hình như muốn hiện ra đó, bỗng nhiên, Tử Nguyệt dừng công kích, lui về phía sau mấy bước.

Một lát sau, hai đạo nhân ảnh từ đằng xa chậm chậm đi tới.

Một nam, một nữ.

Người nam Lý Hạo quen biết, Hầu Tiêu Trần.

Nhưng người nữ thì không quen, một người mặt lạnh như băng, lúc này đỡ Hầu Tiêu Trần lên, đang đi tới bên này.

Hách Liên Xuyên lại vô cùng vui mừng!

"Hầu bộ!"

Hầu bộ trưởng tới rồi!

Về phần Ngọc tổng quản bên cạnh y, lại không có ai chào hỏi, vị Đại tổng quản này, nhiều năm qua, vẫn luôn chiếu cố Hầu Tiêu Trần, phải chăng giữa cô ấy với Hầu Tiêu Trần có quan hệ khác... Mọi người chẳng muốn đi bát quái.

Hầu Tiêu Trần không vợ, nam chưa lấy vợ, nữ chưa chồng, bọn họ mới không thèm để ý mối quan hệ trong đó như thế nào.

Tử Nguyệt cũng nhìn sang Hầu Tiêu Trần, dù lúc này Hầu Tiêu Trần, lộ vẻ ốm yếu, thậm chí còn cần người dìu đỡ, chính là, không ai dám xem nhẹ Hầu Tiêu Trần.

Đây chính là vẻ mặt của Ánh Hồng Nguyệt năm đó, giết một vị cường giả Tam Dương, nhưng thấy được sức mạnh của Hầu tiêu Trần.

"Hầu Tiêu Trần!"

Tử Nguyệt cũng mở miệng, có chút lãnh ý: "Tuần Dạ Nhân quản quá nhiều chuyện rồi, đệ tử Viên lão, các ngươi cũng phải bảo vệ sao?"

Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, mây trôi nước chảy: "Lý Hạo là Tuần Dạ Nhân sao?"

Xa xa. Hách Liên Xuyên vội vàng nói: "Đúng!"

"Vậy là được rồi."

Y nhìn sang Tử Nguyệt, cười nói: "Được rồi, đừng nóng giận. Tử Nguyệt đời thứ 3, để cường giả Hồng Nguyệt các ngươi đến rồi nói những điều này, một mình ngươi... Hà tất phải tìm khó khăn."

Tử Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Hầu Tiêu Trần cười nói: "Nhìn ta làm gì? Ta lại không sợ ngươi, dù bây giờ ta không bằng năm đó, cũng không sợ tiểu nha đầu như ngươi, Tử Nguyệt nhị đại bị chính ta giết, bị Ánh Hồng Nguyệt ngay trước mặt giết, ngươi luôn không nghĩ, ta không cho Tử Nguyệt các ngươi đổi triều đại sao?"

Lời vừa nói ra, Tử Nguyệt lúc này hơi biến sắc.

Đúng vậy, năm đó bị giết, chính là Tử Nguyệt đời thứ 2!

Bây giờ bị nhắc lại, Tử Nguyệt sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng kiêng dè Hầu Tiêu Trần, cũng là sự thật.