TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 396: Hồ Định Phương (5)

Hầu Tiêu Trần lại cười: "Ta xem người ở các nhà đều không tính là nhiều, hạn chế số lượng cũng không phải việc gì quan trọng, muốn vào thì cứ vào thôi, Tuần Dạ Nhân cũng không nhiều, một bộ phận sẽ không đi vào."

Lại nói tiếp: "Nếu Tử Nguyệt đã đến, vậy chúng ta không phải nên thương lượng một chút, những ai không thể đi vào?"

Ông ta cười nói: Ta, Tử Nguyệt, Luân Chuyển Vương đều không vào, Bán Sơn của Phi Thiên cũng chưa đến, vậy thì thôi, ba người chúng ta kiềm chế nhau một chút thì thế nào?"

Luân Chuyển Vương không có ý kiến, Tử Nguyệt lại lạnh lùng nói: "Hạo Không chưa chết, ta tự nhiên sẽ không vào! Bây giờ Hạo Không chết rồi, còn là bị Viên Thạc giết, Hầu Tiêu Trần, hay là ta giết Hách Liên Xuyên trước, rồi chúng ta lại bàn tiếp mấy lời này?"

Ả ta không vào, Hồng Nguyệt không còn cường giả Tam Dương thì vào làm gì?

Đi chết à?

Hách Liên Xuyên lườm ả ta một cái, trong lòng thầm chửi một câu.

Muốn giết người, ngươi lại nhớ tới ta, sao ngươi không nói giết Hầu bộ ấy?

Hầu Tiêu Trần thở dài: "Ngươi là Tam Dương đỉnh phong, còn nắm trong tay Nguyên Thần Binh... Ngươi mà vào, vậy thì không dễ xử lý rồi. Ta vốn là còn nghĩ sau khi mọi người đi vào, có thể thám hiểm cùng nhau, nếu như ngươi cũng vào, với tính cách của ngươi, chẳng phải rất nhanh liền sẽ động thủ sao? Vậy thì tác dụng cùng nhau thăm dò đó, liền mất rồi."

"Hơn nữa, ngươi đi vào, Luân Chuyển cũng sẽ vào theo, vậy ta cũng phải đi... vậy thì không bằng trực tiếp khai chiến ở đây luôn cho rồi, có phải không?"

Tử Nguyệt gương mặt lạnh lùng, cũng không trả lời.

Dù thế nào ả cũng phải vào!

Không đơn giản là vì di tích, mục đích là, cô ta muốn bắt Lý Hạo ở trong đó, bây giờ... có Hầu Tiêu Trần ở đây, cô ta chưa dám ra tay.

Hầu Tiêu Trần hình như có hơi khó xử, lúc này, Luân Chuyển Vương cười nói: "Nếu Tử Nguyệt vào, vậy thì ta cũng không thể ở ngoài đây, Hầu bộ trưởng nếu như có hứng thú, cũng có thể đi!"

Hầu Tiêu Trần dám không?

Ông ta đi rồi, di tích vừa đóng, e là cả Ngân Nguyệt này đều sẽ lọan cả lên.

"Ngươi đây là làm khó ta rồi!"

Hầu Tiêu Trần cười, suy xét chốc lát rồi nói: "Tiếc là Viên Thạc trốn rồi."

Ông ta suy nghĩ một hồi, lúc lâu mới nói tiếp: "Vậy thì chờ một chút, ta gọi một người tới, đợi y đến, các người muốn vào hay không vào thì tự tính đi!"

Vài người hơi khác thường.

Ai tới?

Hơn nữa còn khiến Hầu Tiêu Trần cảm thấy, người đó đến, có thể đối đầu được với Luân Chuyển Vương và Tử Nguyêt?

Không chỉ bọn họ, Hách Liên Xuyên cũng rất tò mò.

Ngoại trừ ta ra, còn có cường giả Tam Dương nào khác sao?

Hơn nữa còn có thể chống lại được những cường giả như Tử Nguyệt bọn họ?

Mà Hầu Tiêu Trần cũng không nói nhiều về cái này, lại tiếp: "Cứ quyết vậy đi, ngoài ra, có lẽ hơi nhiều chuyện, nhưng ta vẫn là phải nói một chút, sau khi vào, mọi người tốt nhất là cùng hợp tác! Cổ thành này không đơn giản, nếu không, Tuần Dạ Nhân chúng ta sớm đã thăm dò xong hết rồi, cũng không đến lượt các người tới đây. Sau khi vào đã vội vàng muốn giải quyết đối phương, đó không phải là một cách hay! Nếu thật vừa vào đã chém giết loạn xạ, vậy thì toàn bộ chúng ta rất dễ bị chôn vùi cùng nhau!"

"Ngoài ra, cửa lớn di tích một khi mở, muốn ra ngoài, ít nhất cũng phải đợi đến nửa đêm ngày thứ hai, các người sáng sớm ngày mai đi vào, sớm nhất cũng phải là 12 giờ đêm mai mới có thể đi ra, nếu các người không mở được cửa lớn di tích... đừng nói Tam Dương, Húc Quang có đến cũng chưa chắc mở ra được."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi khác thường.

Cửa lớn di tích kiên cố như vậy sao?

Đương nhiên, cái này cũng chứng tỏ rằng di tích thật sự không đơn giản, còn về điểm này, Hầu Tiêu Trần cũng không cần phải lừa gạt mọi người.

Hầu Tiêu Trần cũng không nói thêm gì, liền quay người đi về phía túp lều, vừa đi vừa nói: "Tất cả giải tán đi, sáng sớm mai chúng ta cùng xuất phát là được, cứ vây quanh chỗ này, còn tưởng các người muốn canh để giết Tuần Dạ Nhân đấy."

Bên ngoài, những siêu năng giả không nói gì, rất nhanh đều tự giải tán hết.

Nhưng mà đều cách không xa, vẫn là ở rất gần chỗ đóng quân.

...

Lý Hạo không quản mấy người đó nữa, lúc này nhìn Liễu Diễm ở bên cạnh một cái, ánh mắt cô ta rất hung ác, cứ nhìn chằm chằm vào một người, hắn cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cô ta, thấy được một vị nam tử cường tráng.

Nhìn chùm sáng, là cường giả Nhật Diệu.

Đây chắc chính là Lý Đại Hổ rồi đúng không?

"Tỷ?"

Từ khi đến Hoành Đoạn hạp cốc cho tới bây giờ, Liễu Diễm luôn lộ ra vẻ trầm mặc, gần như không nói chuyện.

Lý Hạo biết, có lẽ là lo lắng muốn báo thù.

Hôm nay, kẻ thù ở ngay trước mắt, lại không thể làm gì được, thật sự là rất khó chịu.

"Ta không sao."