TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 398: Hồ Định Phương (7)

Lời này, có hơi phũ phàng.

Bên cạnh, Hách Liên Xuyên bĩu môi.

Kết quả hình như bị nhìn thấy, Hồ Định Phương đột nhiên hỏi ông ta: "Hách Liên Xuyên, nếu không phải ông vô năng, thì có cần ta đến đây không?"

"..."

Hách Liên Xuyên thiếu chút nữa tức đến nổ phổi, nghe vậy liền phát cáu: "Hồ Định Phương, ta không phải thuộc hạ của ngươi!"

"Ngày mai thì phải rồi!"

"..."

Hách Liên Xuyên cạn lời, nhìn Hầu Tiêu Trần, không phải chứ?

Lần này kêu tên đó dẫn người đến, làm lãnh đạo sao?

Ông ta cũng có quen biết với Hồ Đinh Phương, vị này đích thực là máu lạnh vô tình, chính là loại người lục thân không nhận.

Đi cùng ông ta, Hách Liên Xuyên cứ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Hầu Tiêu Trần lộ ra sắc mặt thoải mái, ông ta cũng không tiện đi vào, chỉ có thể tìm quân đội để cầu viện, nhịn một chút là qua thôi, Tuần Dạ Nhân cũng có thói quen khá tự do.

Nhưng Hồ Định Phương là người đến từ quân đội, quen làm theo quy tắc, là một người rất nghiêm túc, Tuần Dạ Nhân không quen cũng là điều đương nhiên.

Hách Liên Xuyên thấy thế, lộ ra biểu cảm như thể nhân sinh không còn gì lưu luyến.

Xong rồi!

Sâu trong đôi mắt Hồ Định Phương, lộ ra một nét cười.

Không quản Hách Liên Xuyên nữa, ông ta lại quét tầm mắt ra bốn phía, cuối cùng thấy Lý Hạo ở bên kia, có lẽ là đã nhận ra được ai là đệ tử của Viên Thạc.

Nhìn một hồi, khẽ gật đầu.

Lý Hạo sửng sốt, nhìn qua Vương Minh bên cạnh, y quả nhiên lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Hồ thúc thúc!"

Hồ Định Phương ngẩn ra, nhìn y một cái, khẽ gật đầu, khôi phục lại vẻ lãnh đạm.

Vương Minh cũng sửng sốt, tình huống gì đây?

Không phải ngài gật đầu với tôi sao?

Nếu không thì, tôi cũng chẳng muốn chào hỏi, y cũng hơi sợ vị này.

Vương Minh có hơi không hiểu được tâm tư người này, Lý Hạo cũng vậy, cảm thấy giống như lúc nãy Hồ Định Phương chào hỏi mình vậy, nhưng ta không quen biết người này, chẳng lẽ là quen với lão sư?

Có khả năng này.

...

Hồ Định Phương nhanh chóng theo Hầu Tiêu Trần vào lều vải.

Trong lều.

Hầu Tiêu Trần cười nói: "Ngươi đến là tốt rồi, nếu không thì, lần này thật không biết làm sao.

Lại cười nói tiếp: "Thấy Lý Hạo rồi à? Cậu ta cứ muốn vào, không còn cách nào khác."

"Rất tốt, người của Ngũ Cầm Môn nên là như vậy!"

Giọng điệu Hồ Định Phương bình thản.

Hầu Tiêu Trần cười: "Nói cứ như ngươi cũng là người của Ngũ Cầm Môn vậy, nhưng mà tính ra thì, đích thực là được phân nửa, trước khi đến, Ngọc Hoa có nói gì với ngươi không?"

Nói đến Ngọc Hoa, Hồ Định Phương lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rất hiếm thấy, nhưng đích thị là đang cười, khẽ gật đầu: "Nói rồi, giết sạch người của Hồng Nguyệt! Ngoài ra, giúp sư đệ của nàng ta bình an trở về, Viên lão đầu biến mất rồi, nàng ta thân làm sư tỷ, cũng nên chăm sóc một chút."

Sư tỷ!

Lúc này, nếu như Lý Hạo ở đây, chắc sẽ rất bối rối.

Hắn có sư tỷ, cái này hắn biết.

Hơn nữa cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, hơn 30 tuổi, nếu theo lời lão sư nói, thì cũng là hoa tàn ít bướm rồi, chẳng còn tương lai gì được nữa, ở Bạch Nguyệt Thành làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Nhưng Viên Thạc lại trước giờ chưa nói qua, sư tỷ đó của hắn có quan hệ gì với Hồ Định Phương.

Hầu Tiêu Trần ngược lại không có gì bất ngờ, cười ha ha nói: "Ngươi cứ xem xét mà làm, Viên lão đầu chạy rồi, còn để lại cho chúng ta không ít rắc rối, Ngọc Hoa bên đó vẫn còn tốt, không ai để ý đến, lại có ngươi ở đây, đích thực là phiền phức của Lý Hạo không nhỏ."

"Để ta nói, hà tất phải phiền phức như vậy!"

Hồ Định Phương lạnh lùng nói: "Tối nay ra tay, giết sạch bọn chúng! Đợi những người khác đến, trực tiếp bao vây hết lại, không khác gì tập kích, giết chết hết, tự nhiên sẽ răng đe được những người còn lại!"

"Ngươi... thôi đi, không nói cái này nữa."

Hầu Tiêu Trần lắc đầu, cự tuyệt lời đề nghị này.

"Trong di tích, có thể động thủ, ở ngoài, dù diệt được một phân bộ thì thế nào? Ngươi quá kích động rồi, cho nên chỉ cần bớt nói lại là được."

"Vậy thì thôi!"

Hồ Định Phương cũng không nói gì, đứng dậy: "Ta đi nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ đến, ngoài ra, nếu Hách Liên Xuyên không nghe lời, ta có thể đánh ông ta được không?"

Hầu Tiêu Trần im lặng một lúc lâu.

Câu hỏi này... thật khó trả lời.

Mãi một lúc sau mới rầu rĩ đáp: "Tùy ngươi."

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Hầu Tiêu Trần dở khóc dở cười, Hách Liên Xuyên cũng không đắc tội gì ngươi mà?

Ngươi cứ muốn đánh ông ta, đây là chuyện gì chứ?

Chẳng lẽ do năm đó Hách Liên Xuyên gặp Ngọc Hoa, nói mấy câu, trò chuyện được vài ngày, hỏi xem đối phương có muốn gia nhập Tuần Dạ Nhân hay không sao?

Cần gì phải vậy chứ?

Đã qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà vẫn cứ ghi thù... Ai nói quân đội không thù dai đâu?

Hầu Tiêu Trần thở dài một hơi, xem ra, còn phải chào hỏi Hách Liên Xuyên mới được, ngươi đã quên những cái vụn vặt này, nhưng Hồ Định Phương người ta vẫn còn nhớ như in đấy.

Lòng dạ đúng thật là nhỏ nhen!