TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 402: Tiến vào di tích (4)

Sau khi Kiếm Môn tiến vào, Luân Chuyển Vương cũng không khách khí, trực tiếp mang theo người của Diêm La nhanh chóng đi vào theo.

Bên Phi Thiên, cũng không nói là không thể.

Những người mặc áo choàng này, điệu thấp đáng kinh ngạc.

Chờ người của Diêm La đều đi vào rồi, chính là Tuần Dạ Nhân rồi.

Giờ phút này, Lưu Long kéo Lý Hạo, tay kia lại kéo Liễu Diễm, trầm thấp nói: “Đi cùng với ta, cẩn thận chớ tách ra!”

Đối với Vương Minh, không cần mình chiếu cố.

Vương Minh ở bên này, có không ít người quen.

Lý Hạo không nói gì, chỉ nhìn xung quanh, có chút kỳ quái, hôm nay Hắc Báo còn chưa ra ngoài, chẳng lẽ bị người ta giết hầm ăn rồi?

Không đến mức đó chứ!

Hắc Báo kia, vẫn rất tinh ranh.

Bây giờ mình sắp đi vào rồi, nó vẫn chưa xuất hiện, đây là không muốn đi vào sao?

Không muốn, như vậy cũng không quan trọng.

Bên trong khẳng định rất nguy hiểm, chỉ là ở bên ngoài... Cũng không an toàn, ở đây chờ bọn họ đi vào, có khi sẽ có bao nhiêu cường giả tới, gặp phải một con chó sắp thành tinh, ai lại không giết thịt đây?

Không kịp nghĩ đến những điều này, Lý Hạo cũng mặc kệ luôn.

Giờ phút này, Hồ Định Phương là người đầu tiên bước vào, Hách Liên Xuyên đoạn hậu.

Người xếp hàng phía trước, còn có một ít, chờ toàn bộ bọn họ đều tiến vào, ba người Lý Hạo cùng nhau vọt vào trong vách đá.

Tiếp theo, người của Hồng Nguyệt, Phi Thiên, lần lượt đi vào.

Không lâu sau, chỉ còn lại một ít Tuần Dạ Nhân ở bên ngoài doanh trại, và một vài thành viên của các tổ chức khác.

Người của Hồng Nguyệt cũng không có tiến vào hết, mà là để lại một ít Nguyệt Minh.

Bị giết thì cũng không đáng tiếc, nếu không bị giết, ngược lại có thể chờ đợi cường giả đến. Lần này, bởi vì chuyện của Viên Thạc, các tổ chức lớn đều có cường giả chạy tới, chỉ là đến không nhanh như vậy mà cần một chút thời gian.

Những người lưu lại, đều nhanh chóng biến mất, cả đám đều có chút run sợ, sợ bị Hầu Tiêu Trần giết.

Mà Hầu Tiêu Trần, cũng không thèm liếc mắt một cái.

Giết họ, vô nghĩa.

Y chỉ yên lặng nhìn, nhìn vách tường sắp khôi phục thành vách đá... Đúng lúc này, một con chó đen, đột nhiên từ xa vọt tới, trong nháy mắt đập vào vách tường.

Ngọc tổng quản vừa muốn ra tay ngăn trở, Hầu Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cười nói: “Cho nó đi vào... Dường như ta có nghe nói qua, là chó do Viên Thạc nuôi.”

“Viên Thạc...”

Ngọc tổng quản nhìn thoáng qua xung quanh, khẽ nhíu mày: “Viên Thạc còn ở phụ cận nơi đây?”

Viên Thạc là võ sư, nếu là ẩn nấp, cũng rất dễ dàng ẩn nấp.

“Khó nói, Viên Thạc làm gì, đều rất bình thường, ai biết lão trốn chữa thương ở đâu, hoặc đơn giản là không trốn.”

Hầu Tiêu Trần nói xong, lại cười nói: “Đi thôi, lối vào đóng lại rồi, đêm nay lại đến xem, chúng ta đi tới chờ. Không biết hôm nay có người chạy tới đây hay không, nếu là tốc độ nhanh, người bên Trung Bộ chưa chắc đã tới, nhưng hàng xóm có thể sẽ đến trước.”

Khoảng cách đến Trung Bộ khá xa, có thể mất một chút thời gian.

Nhưng ở gần Ngân Nguyệt, cũng không phải không có hành tỉnh khác.

Các tổ chức lớn, đều có thể tạm thời điều động một ít cường giả tới đây, hoặc là Tuần Dạ Nhân ở bên cạnh cũng sẽ đến, ai biết được.

Ngọc tổng quản đỡ y đi ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đi vào sẽ liền bộc phát chiến đấu sao?”

“Không đến mức đó, ít nhiều cũng sẽ làm rõ tình hình trước, tất cả đều là siêu năng, mặc dù có xúc động, nhưng tất cả đều không phải là kẻ ngốc, đi vào lập tức khai đao. Có thể sống sót đi ra hay không mới là cả vấn đề.”

......

Trong khi đó.

Hoành Đoạn hạp cốc, trên vách đá.

Một bóng người hiện lên, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, từ xa nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần vừa rời đi, lại nhìn vách đá khép kín kia, lộ ra một tia tươi cười.

“Dựa vào chính ngươi thôi!”

Lão nhìn thoáng qua nơi xa xa, rất nhanh, sẽ có cường giả đến.

Lúc đi thẳng tới một đoạn khá xa, đột nhiên, sau một tảng đá lớn, một người đi ra.

Viên Thạc ho khan một tiếng, nhìn về phía người tới, có chút ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Lão sư!”

Người đến thoạt nhìn rất trẻ, rất thanh tú, nhưng ăn mặc lại khéo léo, buộc tóc đuôi ngựa, buộc tóc dài lên, có chút oán giận: “Tối qua đi với Định Phương, ta xuống máy bay trước, ta biết ngài chắc chắn không đi!”

“Hả?”

Viên Thạc nhíu mày.

“Tiểu sư đệ ở đây, ngài không nhìn hắn tiến vào di tích, Hầu Tiêu Trần cũng không giao hắn ra, thầy sẽ sớm rời đi sao?”

Trần Ngọc Hoa có chút oán giận: “Người ta đều nói ngài bị trọng thương, ngài còn đang hồi phục ở gần đây, ta liền biết, hôm nay ngài khẳng định phải tận mắt nhìn thấy tiểu sư đệ tiến vào di tích mới yên tâm, quả nhiên, ta ngồi xổm ở đây liền thấy ngài!”

Viên Thạc nhíu mày nói: “Ngồi xổm trông ta để làm gì?”

Nói xong, liền cất bước rời đi.

Trần Ngọc Hoa vội vàng đuổi theo, “Thương thế của ngài có nặng hay không? Hiện tại tất cả mọi người đều đang tìm ngài, cùng ta trở về Bạch Nguyệt thành đi, ở quân doanh là an toàn nhất, lá gan bọn họ có lớn hơn nữa, cũng không dám tự tiện xông vào chỗ đóng quân!”

“Hiện tại nơi đóng quân của Hổ Dực quân là chỗ thích hợp nhất để lão sư dưỡng thương...”

“Cút đi!”

Viên Thạc giống như có chút không kiên nhẫn, Trần Ngọc Hoa lại hơi thương tâm: “Lão sư!”

Viên Thạc vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Ai là lão sư của ngươi? Năm đó ta nhận lấy ngươi, là chuẩn bị cho ngươi truyền thừa y bát của ta, ngươi mới là đệ tử quan môn trên võ đạo của ta, Lý Hạo là người truyền thừa tri thức của ta! Ngũ Cầm Thuật, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, có môn nào của ta mà lại không truyền thụ cho ngươi? Ta nghĩ nếu ngươi có thể bước vào Đấu Thiên, cũng có thể làm lớn mạnh Ngũ Cầm một đạo. Ngươi ngược lại tốt rồi, đi Bạch Nguyệt thành, ngươi đầu nhập vào quân đội cũng tốt, mà vẫn là đầu nhập vào Tuần Dạ Nhân, ta đều cảm thấy không sao cả...”

Nói đến đây, lão có chút tức giận, lại có chút phẫn nộ: “Thế nhưng ngươi lại dám truyền thụ Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật của ta cho Hồ Định Phương!”

Dứt lời, tức giận đằng đằng: “Nếu đặt ở 20 năm trước, ta đã một chưởng đập chết ngươi rồi! Ngươi chính là phản bội sư môn! Nếu không, chỉ bằng tư chất kia của Hồ Định Phương, cũng có thành tựu như ngày hôm nay? Đồ khốn kiếp!”

Lão rất tức giận!

Cô gái đứng trước mắt này, mới là đệ tử quan môn mà năm đó lão chuẩn bị truyền thừa võ đạo, Lý Hạo vốn là ngoài ý muốn, cũng không chuẩn bị cho hắn học võ.

Nhưng nữ đệ tử này, đệ tử nhỏ nhất năm đó, lại làm ra chuyện tư truyền võ đạo.

Cho nên, khi Lý Hạo hỏi tới sư tỷ, lão rất ít khi nhắc tới, cũng rất ít khi nói tới.

Cho dù nói, cũng giống như lần trước, chỉ nói một câu đàn bà "hoa tàn bại liễu*”, không có gì đáng để nhớ tới.

<i>*ám chỉ người già mà không dùng được</i>