Ngươi bóp Lưu Long đi!
Trên thực tế... Lý Hạo nhanh chóng phát hiện, Liễu Diễm bóp cả hai người, một tay bóp một người.
Người phụ nữ này, thật ra cũng coi như to gan, là loại người giết người không nháy mắt.
Nhưng giờ phút này, sợ thật.
Nàng có chút run rẩy nhìn về phía trước, Lý Hạo cùng Lưu Long cũng nhìn theo về phía trước, kẻ vừa bị nhéo không có thời gian để ý, chờ khi nhìn về phía trước... cả hai đều lập tức cứng đờ!
Ở phần cuối phía trước, trong ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, đang quanh quẩn một chỗ.
- Cộp cộp cộp!
Đó là tiếng bước chân.
Mà tiếng bước chân này truyền đến lại đến từ dưới chân của bóng người.
Tiếng bước chân mà lão sư nói, trong bóng tối có thể có người!
Cổ nhân?
Làm sao có thể!
Nơi này, không thể có người sống, nơi này không biết phủ bụi bao nhiêu năm tháng, nếu có người, thì ăn gì, uống gì, làm sao truyền thừa, đây là chuyện không thể.
Nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự nhìn thấy bóng người.
Hơn nữa bóng người kia hình như cũng cảm nhận được gì đó, đột nhiên dừng lại ở cuối con hẻm.
Dường như đang nhìn về phía bọn Lý Hạo.
Bọn họ sợ đến mức trái tim cũng gần như ngừng đập!
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ những thứ không biết, nếu giờ đối phương tự giới thiệu, nói mình là Tam Dương thậm chí là Húc Quang trên Tam Dương, bọn hắn cũng không sợ hãi như vậy.
Nhưng đối phương... không nói lời nào!
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất, hãy nghĩ xem, trong bóng tối, một cổ thành phủ bụi vô số năm tháng, bỗng nhiên có người ở trong bóng tối nhìn ngươi, ngươi còn nhìn thấy đối phương... đây là dạng cảm thụ gì?
Địch không động, ta không động.
Cái bóng kia không hề rời đi, người cũng không nhúc nhích, cứ như trúng Định Thân Thuật.
Không biết qua bao lâu, có thể là một phút đồng hồ, hoặc là ba phút, năm phút đồng hồ...
Khi bóng người cuối cùng biến mất, tiếng bước chân lại truyền đến, mấy người lại thở phào nhẹ nhõm, giờ nghe được tiếng bước chân lại yên tâm rất nhiều, sợ là sợ, tiếng bước chân đột nhiên biến mất.
Mấy người hóp lưng lại như mèo, cực kỳ cẩn thận tiếp tục đi về phía trước, chuyển động cực kỳ nhẹ nhàng.
Đi hết quãng đường ngắn mất mấy chục giây, một lúc sau cả ba mới đến nơi mà bóng người vừa nãy ở lại.
Thăm dò, thò đầu ra khỏi ngõ hẻm.
Trong chớp nhoáng này... da đầu của Lý Hạo tê dại!
Thân thể cũng rất cứng!
Mà Lưu Long cảm nhận được sự cứng ngắc của Lý Hạo, cũng duỗi đầu nhìn ra ngoài, sau đó da đầu của y cũng tê dại!
Tiếp đó, Liễu Diễm cũng thận trọng thăm dò, ba cái đầu đều cứng đờ không dám động đậy.
Lúc này, bên ngoài hẻm nhỏ, hình như là một con đường lớn.
Mà trên con đường lớn... không chỉ một bóng người, mà là rất nhiều.
Bên trái của họ là bóng người vừa đi qua, mà bên phải bọn hắn... còn có rất nhiều bóng đen!
Trong nháy mắt, ba cái đầu rút về.
Bởi vì đúng vào lúc này, hàng loạt tiếng bước chân dần dần tới gần.
- Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân chỉnh tề, nghe tựa như là một người, trên thực tế mọi người đều thấy rõ, đó là một tiểu đội ngũ... không chỉ một người, tối thiểu có bảy tám người, cụ thể bao nhiêu không dám nhìn.
- Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân tiếp tục, càng ngày càng gần.
Lý Hạo muốn rút lui, Lưu Long lại đè xuống cánh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ngừng thở, ra hiệu giờ không thể động, rất dễ gây nên chú ý.
Ba người cứ như vậy cứng nhắc chờ đợi.
Một lát sau, một tiểu đội bóng đen tới gần.
Cho đến khi bóng đen tới gần, khi bóng người đầu tiên lướt qua con hẻm, chỉ có vài người có thể nhìn thấy hoàn toàn bóng dáng của bóng đen.
Binh sĩ!
Ai nấy đều kích động, đây không phải bóng đen gì, mà là binh sĩ mặc giáp đen, mũ giáp đều dính sát cơ thể, bao phủ toàn bộ cơ thể trong bộ giáp đen.
Bên cạnh bộ giáp đen, còn đeo vũ khí.
Thứ này có thể là một tiểu đội mặc trang phục như binh sĩ cổ đại, từng bóng đen nện bước chỉnh tề, vượt qua hẻm nhỏ nơi họ đang đứng, không ai nhìn bọn hắn, không ai để ý bọn hắn, hoặc không phát hiện bọn hắn.
- Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân vẫn còn tiếp tục, chỉnh tề đều đặn.
Đây là một tiểu đội binh sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh, cực kỳ tinh nhuệ.
Bọn chúng dường như đang đi tuần, tuần tra thông thường.
Ngày qua ngày, năm qua năm!
Mấy người Lưu Long cực kỳ kích động.
Đây là... người sống sao?
Binh lính tuần tra?
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nói tòa cổ thành này, thật sự còn có lượng lớn người sống?
Nhưng ngay sau đó, Lý Hạo hơi biến sắc, lắc đầu, chờ tiếng bước chân đi xa, mới thì thào cực nhỏ: "Không... không quá giống người sống!"
Cảm giác của võ sư vẫn rất bén nhạy.
Phía dưới áo giáp, không cảm thấy bất kỳ hơi thở, tiếng tim đập nào, thậm chí không cảm nhận được chùm sáng tồn tại.
Đây rốt cuộc là thứ đồ gì?
Hắn cũng không tin, thật sự có người có thể sống sót trong một toà thành cổ đã hoang vắng biết bao năm.
"Khôi lỗi?"
Lý Hạo suy nghĩ, đưa ra dạng đáp án này.
Hắn đọc qua rất nhiều cổ tịch, trên cổ tịch có ghi chép, thời kỳ cổ văn minh có khôi lỗi tồn tại, đôi khi khôi lỗi không khác gì người thật, nhưng dù sao cũng không phải người thật, chỉ là thông qua vài kỹ thuật, vài thủ đoạn, chế tạo giống như người thật, trừ không có ý thức, thậm chí có thể mô phỏng máu thịt.
Chẳng lẽ, đây là một đội binh sĩ khôi lỗi?
Là khôi lỗi mà năm đó cổ thành dùng để hộ vệ tuần tra?
Nhìn không thấu, cũng xem không hiểu.
Cổ văn minh quá mức xa vời đối với bọn họ.
Ba người, giờ phút này trốn ở đầu hẻm nhỏ, không dám đi ra ngoài, chỉ lò đầu ra nhìn, vừa mới thấy những binh lính kia, bọn họ sợ quá, không dám ló đầu ra nữa, đợi đến khi đám binh sĩ đi xa, bọn họ mới dám nhìn tiếp.
Vừa nhìn này... họ đã bị sốc.
Phía trước cách họ khoảng hơn 100 mét, trông giống như một bức tường cao.
Khoảng hơn 100m giữa tường và hẻm đều là con đường lớn.