Oanh!
Trọng kiếm rơi xuống, một kiếm trảm Băng Sơn, tất cả khối băng, lập tức nát bấy, sắc mặt Lý Hạo ửng hồng, khí huyết dâng lên.
Một kiếm chém xuống, trảm liệt Băng Phong Thiên Địa.
Phốc!
Trương Đình lần nữa thổ huyết, giờ phút này, nàng sợ rồi, sau một lúc, nàng đột nhiên quay người, nàng muốn chạy trốn!
Nàng là Tam Dương, những người này tốc độ không nhanh bằng nàng.
Mà Lý Hạo, khẽ nhíu mày, sau một hồi, ánh mắt khẽ biến, chết tiệt thực sự khó giải quyết.
Một cỗ huyết khí, dũng mãnh truyền vào trường kiếm.
Huyết Đao Quyết!
Kiếm Thế dung hợp trường kiếm, địa Thế dung hợp trường kiếm, nội kình huyết khí dung hợp trường kiếm.
Đã có kiếm năng. . . Hắn có thể phóng ra hơn.
Võ sư quả quyết, khiến cho hắn không chần chờ chút nào, lựa chọn hạ độc thủ.
Nếu như để người này chạy thoát. . . Lúc này đây, hắn không biết bao nhiêu bí mật sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Xa xa, Lưu Long cũng đánh ra một quyền, ngăn cản đường đi của đối phương.
Vương Minh một tay cầm trường kiếm Kim sắc, lập tức hóa thành vạn kiếm, vạn kiếm vọt tới đối phương, nổ ra rầm rầm rầm. . . y là một vị kiếm khách giả, y chỉ biết chiêu thức ấy là thiên nữ tán hoa, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Trương Đình không nhìn thẳng!
Dù là bị thương, cũng không thể dừng lại.
Sau lưng, trọng kiếm như phong.
Lý Hạo một bước đạp không, như là phi điểu, tấn công tới, một bước này, vượt qua mấy chục thước, nhanh đến mức vượt qua khỏi tưởng tượng, thân thể nhẹ nhàng, như là chim tước trong gió, lập tức xuất hiện ngay sau lưng Trương Đình.
Một kiếm chém ra, kiếm khí đỏ lên!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Băng Giáp lập tức bị nghiền nát, một kiếm rơi xuống, Trương Đình vẫn còn chạy. . . Đang chạy. . . Đã trực tiếp bị nứt ra!
Cả người, trực tiếp chia làm hai nửa.
Mà chỉ trong nháy mắt này, người đã tách ra làm hai. . . Vẫn còn đang chạy.
Vẫn tiếp tục chạy thêm hơn 10m. . . Lúc này mới lập tức ngã xuống đất.
Sau lưng, Lý Hạo ho khan một tiếng, máu tươi tuôn ra.
Lá lách. . . Xuất huyết quá nhiều!
Áo giáp biến mất, trường kiếm biến mất, tất cả đều biến mất, sắc mặt Lý Hạo lập tức trắng bệch ra, nhưng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Không đánh đối phương lên bầu trời!
Hai vị Đấu Thiên, một vị Nhật Diệu, đang trong lúc điên cuồng, làm một vị Tam Dương giết chết rồi!
Lưu Long và Vương Minh, lập tức lao đến, hai người vẫn như trước hoang mang không thể nào tin được.
Thắng rồi?
Chiến đấu, kỳ thật thời gian duy trì không dài, không vượt qua một phút đồng hồ, trong một phút đồng hồ này, bọn họ giao thủ nhiều lần, mấy lần hiểm nguy nhưng vẫn còn sống, nhưng cuối cùng. . . Chết lại là Tam Dương!
Vương Minh lẩm bẩm nói: "Ta. . . Giết Tam Dương?"
Đúng vậy, y xuất thủ!
Chẳng những xuất thủ, cái lỗ máu sau lưng Trương Đình kia, chính là y tạo thành, nếu như không có một kích này, Trương Đình chưa hẳn lại nhanh thất bại như vậy.
Cho nên, khi y nói, hắn đã giết Tam Dương, Lý Hạo và Lưu Long đều không nói gì.
Có thể nói như vậy!
Tên này, bình thường đều chẳng làm được gì, hôm nay ngược lại thật sự vượt qua những dự đoá của Lý Hạo cùng Lưu Long.
Bọn họ cho rằng, thời điểm động thủ, Vương Minh sẽ lựa chọn trốn chạy!
Bọn họ không quan tâm. . . có lẽ Vương Minh không đến mức quấy rối, không đến mức giúp vị nữ nhân này, cái này là đủ rồi.
Hai người không hề nghĩ tới, y đã chọn ra tay!
Hơn nữa, mấy lần nắm được thời cơ ra tay đều rất tốt, lần này lại để cho Lý Hạo hoài nghi, vị này khả năng thật sự là một vị thiên tài chiến đấu, cho tới lúc này, Vương Minh cười đến răng hàm đều lộ ra rồi. . . Hắn lại cảm thấy, chính mình suy nghĩ nhiều rồi.
Thiên tài chiến đấu. . . Tên này cũng là tên ngốc.
"Hô!"
Lưu Long và Lý Hạo, đồng thời thở dốc ra một tiếng, sức cùng lực kiệt!
“Hệ Thủy năng. . . Nhanh! Còn có Nguyên Thần Binh. . ."
Lý Hạo nhìn Vương Minh hô một tiếng, hắn có chút không thể động đậy rồi, kiếm năng nhanh chóng lan tràn, bộc phát trong người, một phần kiếm năng, được hắn chuyển vận cho Lưu Long, tay của đội trưởng nếu như không quản, nhất định sẽ bị phế bỏ.
Nếu như không chặt đứt Nguyên Thần Binh, đã lấy được một ít kiếm năng, hắn vốn là đang nghĩ cách, còn là đem đối phương đánh vào không trung.
Nhưng lúc này đây, không hề mượn hệ thống phòng thủ của thành thị, bọn hắn vẫn có thể chém chết Trương Đình.
Kết quả như vậy là. . . Không có kiếm năng, Lý Hạo đại khái bị xử rồi, lần này lại khiến cho hắn lần nữa cảm nhận được kiếm năng tốt như nào.
Mà lúc này, hắn nghĩ đến Nguyên Thần Binh.
Chặt đứt Nguyên Thần Binh. . . Bổ sung kiếm năng?
Ý nghĩ này, lóe lên rồi biến mất, nếu như bị người khác biết rõ, đại khái sẽ bị điên cuồng.
Ai sẽ cồ ý cắt đứt Nguyên Thần binh chứ?
Hơn nữa, nếu có người nghĩ như vậy, cũng đều là dị đoan, đều nên giết chết!
"Lão đại. . . Như thế nào rồi?"
Lý Hạo nhìn về phía Lưu Long, Lưu Long giờ phút này trên mặt lạnh lùng, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ nhàn nhạt tươi cười: "Tam Dương. . . Có thể trảm!"
Cửu Đoán Kình của ta, hai lần đánh tan phòng ngự Tam Dương!
Lúc này, lòng tin của y, trở lại rồi!
Bị Viên Thạc đả kích sự tin tưởng, bị Lý Hạo đả kích lòng tin, giờ phút này lập tức quay trở về rồi.
Ta Lưu Long, cũng có thể phá vỡ phòng ngự của Tam Dương!
Hoá ra, ta không yếu giống như là ta nghĩ. . . Chỉ là những người ta gặp được, quá mạnh mẽ, quá điên cuồng!
Xa xa, Vương Minh hưng phấn muốn thét lên, thật nhiều thần bí năng, thật nhiều thật nhiều. . . Còn có một số bảo vật khác, phát tài rồi!