TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 597: Phong vân khởi (3)

Hách Liên Xuyên hơi sửng sốt một chút, gật đầu: “Có thể, chỉ là biển của Bạch Nguyệt là nội hải, không có được cái ý nghĩa chân chính biển vô biên vô hạn. Muốn nhìn thấy biển thực sự thì phải đi xa hơn về phía nam, biển ở phía nam, rộng hơn biển phía bắc.”

“Có cơ hội rồi tính sau.”

Lý Hạo nhìn xung quanh, lại nói: “Bộ trưởng, có thể phân cho ta một văn phòng không? Ta thích đi làm quẹt thẻ, luôn đợi ở trong văn phòng của ngươi cũng không tiện.”

“......”

Ngươi mẹ nó nghiện đi làm rồi à?

Hay cảm thấy, ngươi muốn làm thứ trưởng, ở đây cũng chỉ thứ trưởng mới có một văn phòng riêng biệt cộng với một ít tài chính.

Tên này... Thật thú vị.

Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Tầng 5 không còn chỗ nữa, tầng 4 ngược lại còn có một văn phòng trống, nhưng tương đối gần Ngọc bí thư, ngươi có muốn không?”

“Thực sự có?”

Lý Hạo ngược lại có chút ngoài ý muốn, thật đúng là có thể chia cho ta một cái?

“Chỉ cần một văn phòng là được!”

Hách Liên Xuyên không quá để ý, cười ha hả nói: “Huống chi... Những người khác cũng không muốn làm hàng xóm với người đó, nếu ngươi không để ý thì ngươi tự dọn dẹp, trực tiếp vào ở là được.”

Tuy rằng Ngọc tổng quản làm việc đáng tin cậy một chút, nhưng ngoại trừ đối với Hầu Tiêu Trần ra, đối với những người khác đều là mặt lạnh.

Vì vậy, những người khác trong Tuần Dạ Nhân, thà tổ chức trên các tầng khác còn hơn là làm hàng xóm với người đó.

Lý Hạo ngược lại không sao cả.

Rất tốt!

Ngày thứ hai mình đến Bạch Nguyệt thành, ngay tại tổng bộ có một văn phòng, hắn rất thích, còn nghĩ, hay là bữa sau đi Ngân Thành mang lá cờ thưởng kia đến đây hay không... Chỉ là quên đi, Ngân Thành mình vẫn phải trở về.

Lá cờ thưởng kia, tốt nhất nên treo ở Ngân Thành đi.

......

Buổi chiều này, Lý Hạo hầu như không làm gì khác.

Hắn dọn dẹp văn phòng, thu thập mọi thứ, chuẩn bị cho việc vào ở.

Lần này, ngay cả một số thư ký và tài xế ở tầng bốn cũng có chút kinh ngạc, thật đúng là có người dám ở lại đây?

Không ít người vụng trộm nhìn Ngọc tổng quản một hồi, kết quả người ta căn bản không để ý, không coi trọng. Lần này, mấy người đành phải buông tha tâm tư hóng hớt, chỉ có thể nói, Lý Hạo là người mới, lá gan lại lớn không thường!

Bận rộn đến giờ tan tầm, Lý Hạo nhìn văn phòng mới, tâm tình rất tốt.

Khoảng 40 mét vuông, cũng không quá nhỏ.

Bàn làm việc đầy đủ mọi thứ, còn có bàn trà sô pha đãi khách, tuy rằng không thể so sánh với bên phía Ngân Thành. Nhưng nơi này tấc đất tấc vàng, ở đây có một phòng làm việc của chính mình, quả nhiên là có quan hệ thì mọi việc đều dễ làm.

Bộ trưởng Hách người ta, nói một cái, chính mình liền được phân cho một văn phòng.

Thưởng thức thành quả lao động của mình một chút, Lý Hạo hài lòng đi ra khỏi văn phòng, còn khóa lại cho văn phòng, tự mình cầm chìa khóa.

Trong hành lang.

Ngọc tổng quản cũng vừa vặn ra ngoài, thấy Lý Hạo khóa cửa, lông mày nhướng lên.

Tên này... Thật... Thật sự thú vị.

Như này là thật sự coi đây là địa bàn của mình?

Hắn thật đúng là chuẩn bị đi làm sao?

Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ, vừa vặn là giờ tan tầm, đi làm quẹt thẻ, tan tầm không sớm về... Ngọc tổng quản có chút không thể hình dung được cảm thụ của chính mình ngay lúc này.

“Lý Hạo!”

“Ngọc tổng quản!”

Lý Hạo cũng theo mọi người, gọi là tổng quản, vẻ mặt nhiệt tình: “Tổng quản tan tầm?”

“......”

Ngọc tổng quản chưa bao giờ biết, cảm giác tan tầm là như thế nào, nàng hầu như không rời khỏi tòa nhà này.

Nghe nói như thế này, hơi sửng sốt một chút, lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Tan tầm!”

“Tổng quản, đi cùng nhau chứ?”

“Không cần.”

Ngọc tổng quản nhìn hắn một hồi, không nói gì nữa, cất bước rời đi.

Cùng nhau cái con khỉ, nàng không rời đi, cùng nhau kiểu gì?

“Tạm biệt tổng quản, vậy thì ta về nhà!”

Lý Hạo cười khanh khách, tâm tình rất tốt, hôm nay là một ngày vui vẻ.

Hắn đi xuống cầu thang, không lái xe, không đi xe đạp, mà là đi bộ về phía bên kia của tòa nhà cán bộ ở.

Khoảnh khắc này, khi hắn vừa rời khỏi Tuần Dạ Nhân, bóng đèn đã xuất hiện lại.

Nhưng Lý Hạo không để ý.

Những người này, không xứng đáng để cho mình xuất kiếm.

Huống chi, giờ phút này bọn họ cũng không dám tùy tiện làm cái gì, ít nhất cũng phải quan sát kỹ càng, thì mới dám động thủ.

Bọn họ phải nhìn xem, có ai đi theo Lý Hạo, bảo vệ Lý Hạo không. Không biết rõ sự sắp xếp của Tuần Dạ Nhân, ai lại dám tùy tiện động thủ?

Còn Lý Hạo, dường như thật sự hoàn toàn không biết gì cả.

Trên đường còn mua mấy cái bánh bao, đóng gói một phần mì thịt bò, hắn không thích làm phiền người khác, Tuần Kiểm Ti dù có thể mang cơm đến cửa, nhưng Lý Hạo không muốn làm phiền họ.

Tự cung tự cấp là tốt rồi, cũng không quá đắt, với tầng thứ lương cao như mình, còn quan tâm chút tiền nhỏ này sao?

......

“Tiểu tử này, thật không ai quản sao?”

Giờ phút này, trong bóng tối, có người có chút nghi hoặc, lại thật sự không ai quản Lý Hạo.

Tuần Dạ Nhân là cảm thấy nơi hắn sống không xa, vì vậy không cần phải quản sao?

Hay là cảm thấy Hầu Tiêu Trần ở trong thành, thì không ai dám động đến Lý Hạo?

Họ quan sát cẩn thận, thực sự không có ai.

Mà hành tung của Tuần Dạ Nhân cường giả, ngoại trừ một cái Hầu Tiêu Trần đang bế quan, Hách Liên Xuyên còn đang bận việc trong lầu, mấy vị Nhật Diệu đỉnh cao khác cũng đều có nhiệm vụ của mình, Nhật Diệu cảnh của Tuần Dạ Nhân hầu như đều có việc bận rộn.

Không bận rộn, chắc cũng chỉ có Vương Minh.

Nhưng tên Vương Minh này đã sớm lái chiếc xe sang của mình rồi, lúc chiều đưa Lý Hạo về rồi bỏ chạy luôn, có người cũng đang quan sát Vương Minh, tên kia thật sự chạy ra ngoài quẩy rồi, căn bản không ở thành nam.

......