TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 60: Võ sư Đấu Thiên! (2)

Năm đó Viên Thạc là Ngũ Cầm tông sư xưng bá một phương, hiện giờ cũng chỉ có thể nhận mệnh mà chấp nhận không bằng Lưu Long.

"Nếu mà em sợ thì như thầy đã nói, đến đây trốn một thời gian, đối phương không dám tùy tiện đến chỗ thầy, dù sao thầy còn có ích với Tuần Dạ Nhân, khảo cổ học còn phải dựa vào thầy..."

Lý Hạo vò đầu bứt tai, cũng chỉ có ở đây hắn mới có thể biểu hiện ra sự nôn nóng, bất an của người trẻ tuổi, "Lão sư, em..."

Hắn cũng không biết nên nói như thế nào, hắn suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên đứng dậy đi vào phòng: "Lão sư, em lấy được chút thứ tốt, thầy xem thử có dùng được hay không!”

“Đồ tốt?”

Viên Thạc thiếu chút nữa bật cười!

Thằng nhóc này thật thú vị, đồ tốt?

Tốt bao nhiêu?

Cả đời Viên Thạc ta đã gặp qua quá nhiều bảo bối, nhiều đến nỗi chính ta cũng không nhớ rõ.

Vấn đề của ta cũng không đơn giản như vậy, mà đó là gốc rễ bị tổn thương!

Kỳ thật, không quá ba năm trước, trong một lần thăm dò di tích văn minh cổ, kết quả lần đó bị xui xẻo, không nói việc có không ít Tuần Dạ Nhân chạy chậm mà bị chết, ngay cả lão – vị đại tông sư sắp Đấu Thiên cũng bị phá vỡ hy vọng thăng cấp.

Nếu không, hiện tại lão có thể đã âm thầm thăng cấp siêu năng, thậm chí đi nói chuyện với mấy vị "lão bằng hữu" kia.

Lý Hạo vào nhà, lão cũng không thèm để ý.

Lão nhớ lại cảnh tượng năm đó, nhẹ nhàng sờ sờ trái tim, lần đó bị thương quá nặng, ngay cả trái tim đều bị đánh thủng, nếu không phải nhờ có sinh mệnh lực cực kỳ cường đại thì thật sự lão đã không thể trở về được.

Nhưng mà dù sao tuổi tác lão đã cao, hơn 70 tuổi mà bị thương nặng, dù thì còn sống cũng mất đi hy vọng trở thành võ sư nhất lưu.

"Có lẽ... Nên tìm cơ hội thăng cấp siêu năng, nói không chừng còn có cơ hội có thể khắc phục."

Lão suy nghĩ trong lòng.

Cho đến bây giờ, kỳ thật nhìn như lão buông tha nhưng không thật sự từ bỏ, lão còn muốn thăng cấp siêu năng!

Chỉ là thân thể tàn tật khó mà có thể thăng cấp, so với mấy năm trước càng khó hơn nhiều.

Lý Hạo nhìn lão đang luyện Quy Quyền... Thật đúng là Quy Quyền, Thần Quy trường thọ, dưỡng sinh đệ nhất!

Đây là Dưỡng Thân Quyền mà lao thông qua các loại sách cổ sau đó biên tập lại!

Cũng không phải vì tăng lên sức chiến đấu của mình mà là vì dưỡng tốt thân thể, lão còn muốn đánh cược một lần nữa, trùng kích siêu năng hoặc là trùng kích Đấu Thiên!

Tóm lại, nhất định phải trùng kích một lần nữa!

Cho dù chết cũng phải xông một lần, nếu không lão sẽ không cam lòng!

Điều này cũng không cần phải nói với người ngoài, hiện tại Tuần Dạ Nhân đều cảm thấy lão đã buông tha, cũng không quá nguyện ý cung cấp bảo vật trân quý gì đó giúp lão khôi phục.

“Nếu ta còn có thể thành công...hừm, hãy đợi đấy!”

20 năm trước, lão xưng bá một phương, bây giờ có bao nhiêu bá chủ trong lĩnh vực siêu năng, khi đó đều là đệ đệ của lão!

Bây giờ, từng người cưỡi lên đầu, nếu không giáo huấn bọn họ một chút thì thật đúng là khó mà thỏa lòng.

Hèn mọn trốn ở Ngân Thành nhiều năm, dựa vào Tuần Dạ Nhân che chở mới có thể sống, thật đúng là uất ức!

Viên Thạc hiếm khi thất thần, nhớ lại quá khứ, nhớ lại phong cảnh lúc trước.

Về phần Lý Hạo tiểu tử kia làm gì, dù sao nơi này hắn cũng quen thuộc.

Viên Thạc tựa vào ghế, nghĩ đến những thứ viển vông.

Không lâu sau, Lý Hạo bưng một chén nước đi ra, Viên Thạc cười cười: "Nơi này có nước, còn đi vào rót nước làm gì?”

"Lão sư, thầy nếm thử một ngụm."

Viên Thạc hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Hạo, rồi lại nhìn nước trong ly, hơi có chút chần chờ nói: "Em hạ độc? Đầu độc thầy để thừa kế di sản của thầy? Di sản, thầy viết di chúc đều thuộc về Tuần Dạ Nhân, em mà cầm thì cẩn thận mệnh nhỏ không giữ được! ”

“......”

Lý Hạo không nói gì, cũng không để ý, đôi khi lão sư chỉ thích nói nhảm.

"Thầy nếm thử đi!"

Viên Thạc nhìn cái ly, sờ chòm râu không quá dài, có chút hiểu được, nở nụ cười: "Thần bí năng? Lại là nước? Nhưng... Nó không có ích gì! Còn có, nếu thân thể hiện tại của thầy mà hấp thu thần bí năng cũng có chút khó chịu..."

Y cũng đoán được một chút, thấy lòng hiếu thảo của học trò.

Uống!

Kỳ thật thương thế của lão chưa lành, hiện giờ thân thể rất yếu, nếu bị thần bí năng xung kích mà nói vẫn có chút phiền toái.

Nhưng mà bây giờ Viên Thạc cũng là Võ sư Phá Bách, một chén nước như vậy có bao nhiêu thần bí năng?

1 phần 10 đều không đến!

Tất cả đều là thần bí năng thì cũng không tính, uống gì thì uống, cũng làm cho tiểu tử này hết hy vọng.

"Nước ngâm kiếm sao?"

Trong lòng y thật sự đoán được lai lịch của thứ này, cổ quái liếc mắt nhìn Lý Hạo, kiếm trên người người Lý Hạo ngâm ra nước, kỳ thật không khác nhiều so với nước tắm!

Ài!

Lão sư thực sự là một lão sư tốt, để không làm tổn thương trái tim của học trò, ngay cả nước tắm cũng uống!

Loại thần bí năng trên vật phẩm siêu phàm này, Viên Thạc y cũng không phải chưa từng hấp thu qua, nhưng cái rắm cũng không có tác dụng!

Ngàn vạn ý niệm trong lòng, Viên Thạc nhận lấy ly nước, uống một hơi mà nước còn chưa xuống bụng, đã bắt đầu hô: "Được! Hiệu quả không tệ, Lý Hạo em vẫn có lòng hiếu thảo..."

Lý Hạo xanh mặt, lão sư còn chưa uống!

Cần phải như vậy sao?

Viên Thạc cười ha ha, khen lấy vài câu, còn muốn trêu ghẹo thêm thì nước đã vào bụng, bỗng nhiên hơi ngẩn ra, một cỗ thần bí năng tràn ra trong cơ thể, không có lực trùng kích!

Nhẹ nhàng!

Như dòng nước ấm áp!

Cực kỳ ôn hòa!

Lão chưa bao giờ thấy thần bí năng nào ôn hòa như vậy, thần bí năng mà lão tiếp xúc, bất kể là loại nào cũng có lực xung kích cực kỳ bá đạo, cực kỳ mạnh, lão sửng sốt một chút.

Lý Hạo nhắc nhở: "Thầy, Thổ Nạp Thuật!”

Đúng, Thổ Nạp Thuật!

Vì không để thần bí năng trùng kích mình, kỳ thật Viên Thạc cũng không vận chuyển Thổ Nạp Thuật, sợ lực trùng kích quá mạnh, mình thất thố mà hộc máu.

Nhưng giờ khắc này lão nhanh chóng vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, thậm chí lão còn chuẩn bị xong bị trùng kích mà hộc máu.

Thế nhưng...Viên Thạc há to miệng, mắt trợn tròn, tình huống gì?

Thần bí năng bị lão hấp thu nhanh chóng, nhưng vẫn như dòng nước ấm giống như trước, chậm rãi chảy qua nội thể, thoải mái.

Từ trước đến nay, hấp thu thần bí năng đều thống khổ, nhưng thế mà lão được trải nghiệm loại thoải mái ấm áp đến tận xương tủy, thoải mái!

"Ư..ư..!"

Viên Thạc không nhịn được, nhẹ giọng rên rỉ.

Khóe miệng Lý Hạo giật giật, lão sư kêu... Hơi... Hơi giống như một con mèo già gọi tình nhân vậy!

Sau một khắc, Viên Thạc đột nhiên đứng lên, hai mắt tràn ngập rung động cùng hoảng sợ!

Đây không phải là thần bí năng!