TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 600: Ác chiến! (1)

Thành nam.

Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.

Một ngày yên tĩnh lại bắt đầu, mấy ngày nay toàn bộ Bạch Nguyệt thành đều rất yên tĩnh, trừ vài vấn đề nhỏ, mấy ngày nay cũng không phát sinh chuyện gì lớn, ngay cả tranh chấp phía trên Nhật Diệu cũng chưa từng xảy ra.

Hầu Tiêu Trần vẫn không xuất hiện, các phe phái dường như cũng không quá gấp, chậm rãi chờ đợi sự xuất hiện của y.

Không vì nghe nói y thụ thương, mà nôn nóng làm gì đó.

Vương Minh buổi sáng cũng tới, nhưng gã chỉ quẹt thẻ, điểm danh, tiện thể thăm hỏi Lý Hạo, gã cũng không muốn ở nơi này lâu.

...

Tiến vào phòng làm việc của Lý Hạo đi dạo một vòng, Vương Minh có chút líu lưỡi cùng hâm mộ.

"Lão Hách đối với ngươi thật tốt!"

Thế mà còn phân phòng làm việc.

Đáng tiếc, lại sát vách với Ngọc tổng quản, Vương Minh nói chuyện cũng phải nhỏ tiếng, bằng không gã cũng định thể nghiệm một chút cảm giác làm việc trong phòng làm việc này, có phòng làm việc tại tổng bộ Tuần Dạ Nhân, thường là tượng trưng của thân phận.

Lý Hạo cười cười, không nói chuyện, hắn vẫn đang lau trường kiếm.

Địa Phúc Kiếm giờ dùng rất thuận tay.

Vương Minh hôm trước đã nói cái gì đó, đương nhiên cũng biết gần đây có thể sẽ phát sinh điều gì, nhìn thấy Lý Hạo lau trường kiếm, giống như ý thức được gì đó, nháy mắt ra hiệu với Lý Hạo, hình như có chút kích động.

Lý Hạo ngẩng đầu nhìn gã, nở nụ cười.

Suy nghĩ một chút, Lý Hạo truyền âm nói: "Ban đêm 6 giờ tan tầm, về đến nhà chắc khoảng 6 giờ rưỡi, khoảng thời gian này, giúp ta làm một chuyện."

Vương Minh đã sớm biết Lý Hạo biết truyền âm, cũng không ngạc nhiên.

Giờ phút này, gã hưng phấn vội vã gật đầu, ước gì chính mình cũng có thể tham dự vào.

"Trên đường từ tổng bộ Tuần Dạ Nhân đến toà nhà dành cho nhân viên của Tuần Kiểm Ti, có 7 kẻ theo đuôi, ta cần trong khoảng thời gian này, 7 kẻ theo đuôi này đều dừng làm việc, hơn nữa duy trì nửa giờ không ai phát hiện, ngươi có thể làm được không?"

Vương Minh lập tức nhíu mày. Gã suy tư một chút, nhỏ giọng nói: "Đây là công việc của Tuần Kiểm Ti, ta... ta không tiện làm."

Gã có chút đau đầu, suy nghĩ một chút nói: "Hơn nữa, duy trì nửa giờ… độ khó cũng rất lớn..."

Nói đến đây, gã suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta hiểu ý của ngươi, một khi ra tay, có thể sẽ nằm trong một phạm vi nhất định, duy trì một thời gian, như vậy thì chỉ cần ta nghe được động tĩnh, cảm nhận được động tĩnh... Ta trước tiên xâm nhập phòng quan sát, trực tiếp đánh ngất người quan sát, tiêu hủy mọi thứ, ngươi thấy thế nào? Sau đó cũng sẽ không ai để ý."

"Ngươi biết ở đâu?"

Lý Hạo nhìn về phía gã, Vương Minh tươi cười, nhe răng trợn mắt, lập tức gật đầu.

Đương nhiên biết!

Gã nhỏ giọng nói: "Lúc trước chúng ta thường xuyên đi đua xe, thường bị phạt cảnh cáo, nên mới biết ở đâu."

Đây chỉ là việc nhỏ, gã còn muốn tham dự càng nhiều việc hơn, hưng phấn nói: "Còn có chuyện khác sao?"

Lý Hạo thấy gã hào hứng, suy tư một phen, gật đầu: "Giúp ta mua bữa tối, chờ ta trở về ăn."

"..."

Vương Minh nhìn hắn, mặt đen lại không nói nên lời.

Đây còn là tiếng người sao?

Lý Hạo nở nụ cười, cũng không lại để ý gã.

Nhật Diệu, hiện tại thật không đáng chú ý.

Kẻ này mặc dù không yếu, nhưng hôm nay muốn đối phó mình, cũng không phải chỉ Nguyệt Minh.

...

Thời gian, từng chút một trôi qua.

Tất cả mọi người đều cư xử rất bình thường.

Lý Hạo tiếp tục công việc hàng ngày của mình, luyện võ, luyện quyền, luyện kiếm.

Ngọc tổng quản ở bên cạnh cảm nhận được động tĩnh ở sát vách, cũng không phản bác, đây là lần đầu nàng nhìn thấy kẻ trầm mặc, buồn chán như Lý Hạo đến vậy, bên trong Tuần Dạ Nhân không thiếu người như vậy, nhưng bình thường đều là người già.

Một người trẻ tuổi, cũng không biết có phải mới đến đây chưa quen hay đã luôn như thế này.

Nghe nói, hắn cũng như vậy ở Ngân Thành.

Người như vậy, thật ra rất vô vị.

Dù Hầu Tiêu Trần cũng rất ít nói chuyện, nhưng Ngọc tổng quản đó là khí độ, còn Lý Hạo với thì chính là vô vị và nhàm chán.

...

Thành đông, khách sạn.

5 vị siêu năng giả từ phía trên tới, không phải đều ở trong khách sạn, Hồ Thanh Phong đi đến Hành Chính Tổng Thự, còn có người đi qua bên Ngân Nguyệt quân.

Chỉ còn lại hai người trong căn phòng rộng lớn.

Một người là Vu Khiếu, người kia là một người đàn ông hơn 30 tuổi tóc vàng.

Lúc này, hai người đang uống rượu, trò chuyện.

Vu Khiếu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, 5:50, cách thời gian Lý Hạo tan tầm còn 10 phút.

Kẻ đó là nhân viên văn phòng chuẩn mực.

6 giờ tan tầm, tuyệt đối sẽ không về muộn.

"Lão Hoàng, rượu này uống không ngon... hôm qua ta đi ra ngoài, ngửi thấy mùi rượu thơm, hương vị cực thơm, ta đi mua mấy chai rồi chúng ta tiếp tục uống, địa phương quỷ quái này quá mức vô vị, không uống chút rượu, đêm ngủ không được."

Người đàn ông tóc vàng được gọi là lão bật cười: "Để kẻ dưới đi mua là được, đâu cần ngươi đích thân đi làm?"

Chuyện bé xé to!