Nhưng cân nhắc đến sức uy hiếp của Hầu Tiêu Trần, chỗ đầu tiên cách nơi đây quá gần, xác suất lớn vẫn là chỗ thứ hai cùng chỗ thứ ba.
Chỗ thứ hai, đó là một hẻm nhỏ, bình thường rất ít người, hẻm nhỏ dài trăm thước, hai bên đều là lầu cao, ngăn cản ánh sáng âm thanh, tương đối thích hợp phục kích.
Một chỗ khác, cách khu nhà dành cho nhân viên của Tuần Kiểm Ti khoảng 500 mét, là bãi đỗ xe, ngày thường không có nhiều người, ù sao cũng không có nhiều chủ xe.
Đương nhiên, ở đâu cũng giống nhau.
Đối với Lý Hạo mà nói, chỉ cần là siêu năng giả, chùm sáng lớn như vậy, mắt của hắn không mù, sẽ không nhìn lầm.
Đi một hồi, thì đi ngang qua một cửa hàng bánh bao, đêm nay Lý Hạo không mua bánh bao.
Mua bánh bao, sợ chút nữa sẽ lãng phí.
Tiếp tục đi đến khi còn cách tổng bộ Tuần Dạ Nhân vượt qua 3000 mét, lúc này Lý Hạo thấy được một chút chùm sáng xoay quanh bốn phía.
Dưới mặt đất, có một cái.
Trên mặt đất, cũng có.
Lũ người này như âm hồn bất tán, đều nhìn chằm chằm mấy ngày, cũng không biết có gì đáng xem.
Lý Hạo nhìn như không thấy, tiếp tục tiến lên.
Lại hướng phía trước khoảng một ngàn mét, chính là hẻm nhỏ kia.
Cách xa như vậy, nhìn không rõ chùm sáng.
Trừ phi... chùm sáng rất lớn!
Hắn đi một hồi, trên mặt nở nụ cười, Vu Khiếu thật biết tìm địa phương, cũng biết nơi này thích hợp phục kích, xem ra vị này không hề tự đại, dám xuất thủ không chút kiêng kỵ.
Đúng vậy, giờ hắn thấy được một chùm sáng, chính là Vu Khiếu.
Mỗi chùm sáng đều không giống nhau.
Có mạnh, có yếu, có thuộc tính khác biệt, hình thái cũng không nhất định sẽ giống nhau.
Nếu nhìn kỹ, thường vẫn có thể xác định thân phận.
Tuy nhiên... Lý Hạo khẽ nhíu mày.
Vu Khiếu, Tam Dương trung kỳ, điều này hắn biết.
Nhưng ở nơi cách Vu Khiếu không đến 500 mét, còn có một chùm sáng, rất lớn, còn lớn hơn cả Vu Khiếu, Lý Hạo lập tức có chút nhíu mày.
Còn có một cái?
Nhà nào?
Chùm sáng kia, hắn nhận ra còn mạnh hơn so với Tôn Nhất Phi lúc trước một chút, Tam Dương đỉnh phong?
Không mạnh bằng Tử Nguyệt, Luân Chuyển Vương, nhưng hơi mạnh hơn Tam Dương hậu kỳ.
Hôm nay, lại còn có một Tam Dương đỉnh phong ở gần đây.
Đương nhiên, cũng không phải ở trong hẻm nhỏ.
Lý Hạo có hơi căng thẳng, khoảng cách quá gần, chắc chỉ khoảng 500 mét, đối với cường giả mà nói, khoảng cách ngắn như vậy, chỉ vài giây đồng hồ là có thể đuổi tới.
Hắn hơi nghi hoặc, có chút ngần ngại.
Tại sao lại có hai vị Tam Dương?
Có lẽ do câu nói trước kia, thu hút chú ý của một chút cường giả.
Lý Hạo cũng rất bất đắc dĩ!
Quả nhiên, kế hoạch thường không đuổi kịp biến hóa.
Nguyên bản dự tính, chỉ có một người, chính hắn cũng muốn thử một chút, có thể đối phó Tam Dương trung kỳ hay không, thực lực của hắn hôm nay đã khác xưa, hắn rất khát vọng đánh thử một lần.
Nhưng có thêm một vị đỉnh phong Tam Dương... thì rắc rối rồi.
...
Giờ phút này.
Trong hẻm nhỏ.
Chẳng biết lúc nào, trong hẻm nhỏ tĩnh mịch có thêm một gốc cây khô.
Đây chính là nơi ẩn trốn của Vu Khiếu. Là cường giả Mộc hệ, Mộc Độn, Mộc Ẩn, là kỹ năng cơ bản.
Hắn cũng nhẩm tính thời gian, sắp.
Lý Hạo tiểu tử kia, sắp tới.
Thằng nhóc kia chắc mang theo bản vẽ?
Dựa theo hiểu biết từ ngày hôm qua, chắc hắn sẽ mang, nhưng vì không để người khác chú ý, hôm nay y không có đi đòi Lý Hạo, bằng không liên tiếp tìm Lý Hạo, sẽ dễ bị nghi ngờ.
Đợi chút nữa, mình ra tay nhẹ một chút, đừng lập tức đánh nổ cơ thể, vậy thì không tốt.
Bản vẽ, y muốn.
Thi thể hoàn chỉnh, y cũng muốn.
Thiếu một thứ cũng không được!
Nhưng y bỗng nhíu mày, bởi dưới nền đất hình như có cái Thổ hệ đang hoạt động, Nhật Diệu?
Y có chút nổi nóng.
Lũ chuột đất này quá đáng ghét, đang theo dõi Lý Hạo, hay vô tình đi ngang qua?
Hay đang bảo vệ Lý Hạo?
Bất kể là ai, Vu Khiếu cảm thấy lát nữa sau khi giết chết Lý Hạo, nếu kẻ này vẫn còn, cũng phải giết chết.
Thời khắc này trên mặt của Vu Khiếu còn mang theo một cái mặt nạ, mặt nạ quỷ.
Đang lúc cảm thấy bực bội với kẻ dưới mặt đất, trong hẻm nhỏ hình như có lại người đến, cũng cho Lý Hạo.
Trong ngõ nhỏ không dài, truyền đến tiếng người rất khẽ: "Ngươi xác định hắn sẽ đi qua nơi này?"
"Đương nhiên, ta đã quan sát hai ngày liền, tên kia vô cùng đúng giờ, còn hai phút nữa, hắn cam đoan sẽ tới."
"Có nắm chắc không? Tốc độ phải nhanh, tên kia cũng là Phá Bách viên mãn, thực lực cũng không yếu, còn là Viên Thạc đệ tử, đừng cảm thấy người ta tuổi trẻ thì không có thực lực..."
"Nói nhảm, hai ta đều là Phá Bách viên mãn, còn kinh nghiệm đầy mình, chỉ cần ra tay nhanh, tên kia căn bản không phản ứng kịp."
Vu Khiếu tức giận cười khẩy, cmn, sao còn có người?
2 võ sư?
Hơn nữa chỉ là cấp bậc Phá Bách viên mãn, hai kẻ này cũng để mắt tới Lý Hạo?
Lý Hạo đúng là món mồi béo bở.
Được, lát nữa mình sẽ ra tay độc ác, hai người này đừng hòng còn mạng trở ra.
Đang nghĩ thì lỗ tai có chút chấn động, Vu Khiếu biến sắc.
Giờ khắc này, y mơ hồ cảm nhận được một cỗ thế... y từng đánh nhau với võ sư, cũng không xa lạ gì võ sư Đấu Thiên. Y híp híp mắt, ẩn thân trong cây khô, quan sát kỹ xung quanh.
Y nhanh chóng cảm giác được cái gì, thoáng nhìn lên phía trên, không thấy người, nhưng trên vách tượng trong hẻm nhỏ, hình như có thứ gì đó.
"Võ sư Đấu Thiên!"
Vu Khiếu nhíu mày không thôi, dkm, hôm nay là ngày gì?