TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 677: Phi Điểu Thuật, Địa Phúc kiếm (2)

“Có vẻ như ngươi không thể chạy thoát? Cũng chỉ có thể chạy một đoạn như vậy thôi sao?”

Lý Hạo cười: “Ta cho ngươi ăn một viên thần năng thạch, ngươi và ta đánh một trận được không? Đánh xong rồi, ta tiếp tục cho ngươi ăn, nếu mà không đánh... Thì ta sẽ dùng Tinh Không Kiếm bổ chết ngươi!!”

Dứt lời, Lý Hạo bỗng nhiên nói: “Kiếm thế bình thường chưa chắc có thể chặt đứt ngươi, ta sẽ dùng một chiêu kiếm thế tương đối đặc thù... Đoạn Ngã kiếm, hay còn gọi là Trường Sinh Kiếm?”

Tiếp theo, Lý Hạo bộc phát kiếm thế!

Trong nháy mắt này, hắn như nhập vào một kiếm trong trí nhớ kia, giống như muốn dừng một kiếm phá bầu trời!

Hỏa Phượng Thương vốn chỉ lơ lửng trên không, trong nháy mắt này bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Sắc mặt Lý Hạo biến đổi, chạy rồi?

Mẹ kiếp!

Nếu như chạy thì ta xong luôn, Hầu Tiêu Trần sẽ không đánh chết ta chứ?

Hắn vội vàng xông ra ngoài, vừa mới lao ra liền nghe phanh một tiếng, Hỏa Phượng Thương rơi xuống đất, hình như không thể rời khỏi Lý Hạo quá xa. Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, thứ này biết chạy, nhưng lúc trước mình đã nhỏ máu, cho nên hình như đã hạn chế phạm vi chạy của nó.

Không thể mình quá xa.

Thú vị!

Hắn nhặt Hỏa Phượng Thương lên, hiện tại nó vẫn đang còn run rẩy.

Hiển nhiên, vừa rồi Lý Hạo thật sự đã dọa sợ Hỏa Phượng Thương này rồi.

Trường Sinh Kiếm, Tinh Không Kiếm...

Khi hai thứ này kết hợp với nhau, Hỏa Phượng Thương vẫn còn run rẩy.

“Tiếp tục chạy xem nào!”

Lý Hạo cũng phát hiện ra điều nó, hắn nở nụ cười: “Xem ra, ngươi cái binh khí cổ này rất có kiến thức, đã gặp qua một kiếm của tổ tiên ta. Bây giờ ngươi cảm thấy, ta có thể chém gãy ngươi không?”

Hỏa Phượng Thương rung một chút, hình như là đáp lại Lý Hạo.

Tin rồi!

Lý Hạo cũng khẽ nhúc nhích ánh mắt: “Hỏa Phượng Thương, trước kia ngươi thật sự là một con Phượng Hoàng sao? Phượng Hoàng có thực sự tồn tại không? Thời kỳ văn minh cổ đại thực sự có loại yêu quái đó, ví dụ như Cự Long, Phượng Hoàng, tất cả đều có hả?”

Hỏa Phượng Thương tiếp tục rung một chút, hình như là đáp lại, đích thực là có.

Lý Hạo vuốt cằm: “Hỏa Phượng Thương kia, trước kia ngươi lợi hại lắm sao?”

Vẫn còn run rẩy.

Lý Hạo phỏng đoán, chẳng lẽ là khẳng định, ý là nói, tên này cảm thấy mình rất mạnh?

“Vậy so với Tinh Không Kiếm của ta, ngươi mạnh hơn một chút?”

“......”

Lần này, Hỏa Phượng Thương run rẩy hai lần.

Lý Hạo mừng rỡ!

Mẹ nó, cây thương thực sự có thể đáp lại con người, rõ ràng nó cảm thấy Tinh Không Kiếm lợi hại hơn.

Lý Hạo mừng rỡ quá đỗi, thứ này còn có thể đáp lại, có phải có nghĩa là... Dù không cho nó ăn thì nó cũng có thể hồi phục, không cần phải chi phí thần năng thạch?

Được rồi, lúc này Lý Hạo chỉ nghĩ đến chuyện này thôi.

Về phần Tinh Không Kiếm còn mạnh hơn thứ này, Lý Hạo cảm thấy không có gì phải hoài nghi.

Tổ tiên nhà mình, nhất định rất lợi hại!

Kiếm thế kia, chỉ cần nhìn thôi là đã biết rất dọa người rồi.

Về phần Hỏa Phượng Thương lại không cho hắn loại cảm giác này.

“Ta và Hầu bộ trưởng ai lợi hại hơn?”

Lý Hạo hỏi một câu, Hỏa Phượng Thương không có động tĩnh.

Có lẽ không biết trả lời như thế nào.

“Ta lợi hại hơn Hầu bộ trưởng?”

Hỏa Phượng Thương rung hai cái, trả lời là phủ định, rung một cách không chút do dự, hiển nhiên là cảm thấy Lý Hạo suy nghĩ quá nhiều.

“Hầu bộ trưởng có phải là võ sư không?”

Lần này Hỏa Phượng Thương không rung nữa, Lý Hạo nhíu mày, không rung là ý tứ gì?

Lý Hạo nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Hầu bộ trưởng đi năng lượng nhất đạo?”

Lần này Hỏa Phượng Thương rung, một lần, hai lần...

Phủ định!

Năng lượng nhất đạo chính là siêu năng nhất đạo, đây là Lý Hạo nghe được từ chiến sĩ bạch ngân. Thời kỳ văn minh cổ đại, có lẽ là gọi như thế này, mà Hỏa Phượng Thương chưa chắc đã hiểu được siêu năng.

Tất nhiên, cũng khó nói.

Giờ phút này, Lý Hạo nhíu mày, không phải là siêu năng nhất đạo sao?

Vậy thì thật sự là võ sư nhất đạo.

Siêu năng chuyển võ sư!

Lý Hạo nghĩ trong lòng, nhất định là như vậy. Về phần vì sao không phải thuần túy đi theo con đường võ sư, Lý Hạo suy nghĩ một chút, xác suất lớn là không phải, nếu không, cái mình quan sát được không phải là loại chói mắt không dám nhìn kia.

Võ sư, là nội liễm!

Tuyệt đối sẽ không để cho mình nhìn cảm thấy chói mắt!

Có lẽ Hầu bộ trưởng còn chưa chuyển đổi hoàn toàn, trên người vẫn còn có một cỗ lực lượng siêu năng. Cho nên mới cho mình loại cảm giác chói mắt này, bao gồm cả mấy người khác cũng như vậy, đều cho mình một loại cảm giác cực kỳ chói mắt, cực kỳ khó chịu.

Mà võ sư, lại không có loại cảm giác này.

Lúc này, Lý Hạo có chút hỏi hứng khởi, lại hỏi: “Ngươi biết thế không? Đừng nói là không biết, ta đã từng xem sách cổ, người xưa cũng nói là thế! Nếu ngươi biết nó thì rung một cái.”

Rung một cái.

Biết!

Ánh mắt Lý Hạo sáng ngời: “Hỏa thế sao? Quên đi, tất cả đều giống nhau, nguyên tố nằm ở cảm ngộ của chính bản thân, thế không phân biệt cụ thể...”

Hắn nghĩ tới lời nói của Hồng Nhất Đường, giờ khắc này, bỗng nhiên cảm thấy Hồng Nhất Đường đối với thế, kỳ thật cũng có một loại cảm ngộ cực kỳ độc đáo.

Lý Hạo cũng không hỏi gì nữa, rung một cái hay là hai cái cũng không có ý nghĩa gì.

Trước tiên để cho mình kiến thức thế rồi nói sau!

“Hỏa Phượng Thương, đánh một trận!”

Lý Hạo vung trường thương, trường thương bay lên... Rồi ngay lập tức rơi xuống.

Giả chết?

Lý Hạo im lặng, hắn đi tới nhặt trường thương lên, nhíu mày nói: “Đánh một trận, nếu không ta sẽ chặt đứt ngươi!”

Trường thương run rẩy.

Lần này run rẩy rất nhiều.

Lý Hạo có nói gì đâu, ý gì vậy?

Đôi khi hồn của những binh khí này hình như không được quá linh quang.

“Không kích phát? Muốn ăn thần năng thạch sao? Ngươi không thể tự mình kích phát sao?”

Lý Hạo vẫn muốn tiết kiệm một chút.

Còn trường thương thì vẫn luôn run rẩy không ngừng.

Lý Hạo im lặng, hiểu rồi, vẫn phải ăn, không ăn không làm việc. Hắn đoán có lẽ không phải là như vậy, mà là những Nguyên Thần Binh này yên lặng quá lâu. Không có sức mạnh của chủ nhân chống đỡ, nên chưa chắc có đủ nguồn động lực để chống đỡ.

Hiển nhiên, lúc Hầu Tiêu Trần đưa cho Hác Liên Xuyên, có lẽ đã truyền vào một ít nội kình hoặc siêu năng, mà lúc đưa cho Lý Hạo, thì chắc là không có truyền vào gì hết.

Đây mới là chân tướng của kích phát!

Lý Hạo không nói nhiều nữa, lấy ra một viên hỏa năng thạch từ nhẫn trữ vật. Lúc trước giết bọn Vu Khiếu, hắn thu được 13 khối, chính hắn cũng có mấy khối, gần đây không cần đến cho nên giữ lại hết.

Chỉ là hỏa thuộc tính không nhiều lắm, xem xét một chút, tổng cộng cũng chỉ có ba khối.

“Một khối có thể dùng được trong một thời gian dài nhỉ?”

Lý Hạo nghĩ trong lòng, nhìn lại Hỏa Phượng Thương, vẫn không ngăn được cám dỗ, thử xem một chút đi.

Tuy rằng thần năng thạch trân quý nhưng sau này vẫn có cơ hội lấy được.

Nhưng Hỏa Phượng Thương, mình chỉ có thể giữ ba ngày thôi.

Khắc tiếp theo, hắn cắn răng bóp nát thần năng thạch, một cỗ năng lượng hệ hỏa tuôn ra, Tinh Không Kiếm trong tay căn bản lười hấp thu. Dưới tình huống bình thường, đến khi Lý Hạo vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, thứ này mới có thể hấp thu, tiểu kiếm tương đối kén ăn.

Mà Hỏa Phượng Thương thì lại không hề kén ăn, khoảnh khắc thần năng thạch vỡ vụn, Hỏa Phượng Thương bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Từ điểm này mà xem, tiểu kiếm cao cấp hơn so với Hỏa Phượng Thương.

Trước kia Tinh Không Kiếm nhất định là ăn đồ tốt hơn, đẳng cấp đồ ăn của Hỏa Phượng Thương sẽ thấp hơn một chút.