TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 707: Ngân Nguyệt đệ bát kiếm (8)

Mà Lý Hạo ở cách đó không xa còn đang thở dốc, lau sạch vết máu trên mặt, thương thế nơi cánh tay lộ ra cực kỳ gớm ghiếc, Lý Hạo cởi áo ngoài ra, quấn lấy cánh tay phải, tránh để người khác thấy những vết rách ghê tởm trên đó.

Hắn lộ ra một chút vẻ tươi cười, miễn cưỡng đứng dậy, thân thể giống như triệt để bị khoét sạch, nội kình và tinh khí thần, giờ khắc này cảm giác giống hệt như khi thi triển Huyết Đao Quyết, thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi thi triển Huyết Đao Quyết.

Nhưng điều không giống với Huyết Đao Quyết chính là, sau khi thi triển Huyết Đao Quyết có loại cảm giác giống như bị nuốt chửng, mà lần này, lại có loại cảm giác như vừa được tái sinh.

Một cái là đi hướng tử vong, một cái là đi hướng tái sinh.

Kim Thương cũng quay về từ trong ký ức, nhìn Lý Hạo như vậy, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng liền nói: “Lý Hạo, đi về nghỉ một chút, ngủ một giấc, khi tỉnh dậy chính là đã tái sinh!”

Nói xong, quay người rời đi.

Đi mãi đi mãi, lão kỳ thực có chút hối hận, có những lời nói còn chưa nói ra.

Kỳ thực lão muốn nói, nếu là 20 năm trước, Ngân Nguyệt thất kiếm, thì hôm nay phải là Ngân Nguyệt bát kiếm, không chỉ như vậy, kiếm của Lý Hạo, ở trong bát kiếm này dù không phải là thứ nhất cũng là thứ hai, theo Kim Thương, kiếm này gần với Thiên Kiếm, thậm chí có thể địch nổi Thiên Kiếm.

36 anh hùng của Ngân Nguyệt, có lẽ Lý Hạo cũng có thể có một chỗ ngồi, còn là loại ghế gần phía trước kia.

Thiên Kiếm, năm đó là đã phá vỡ trấn áp của Viên Thạc sao?

Kim Thương không biết.

Có lẽ có, có lẽ không có, bởi vì Thiên Kiếm tự mình rời khỏi, không ai biết lão đã đánh vỡ được hay chưa, hay là phá vỡ rồi mới đi, theo tính cách của Thiên Kiếm, không phá vỡ được ý của Viên Thạc, lão cam tâm rời khỏi như thế sao.

Sau lưng, Lý Hạo cười một tiếng.

Lảo đảo đứng lên, mang theo một sự sảng khoái không thể tả.

Đột nhiên, giơ lên ngón tay giữa về phía nam.

Ánh Hồng Nguyệt, cũng chỉ có vậy thôi.

Hồng Ảnh, cũng không tiếp tục là tâm ma của ta, Hồng Ảnh này chính là Ánh Hồng Nguyệt ngươi!

Mà một thương kia đánh giết Húc Quang của Hầu Tiêu Trần, cũng sẽ không bao giờ lại có thể khiến hắn mảy may rung động thêm nữa.

“Ta từng gặp thiên ngoại thiên, lại có thể bị các ngươi áp đảo nữa sao…”

Lý Hạo cười một tiếng, duỗi tay về phía Hỏa Phượng thương đang ở nơi xa kia: “Qua đây, không chém ngươi nữa, ngươi còn dám chạy, ta sẽ chém đứt ngươi!”

Hỏa Phượng thương dường như có chút sợ hãi, giãy dụa một hồi, vẫn là nhanh chóng bay trở về trong tay Lý Hạo.

Lý Hạo múa may một chút, đột nhiên cười, cuối cùng từng tia lực lượng tràn vào Hỏa Phượng thương, không có chút ngăn cản gì, một thương đâm ra, phá nát hư không, hỏa thế lan tràn!

Nếu là Ngọc tổng quản bọn họ ở đây, sợ rằng sẽ rung động tột đỉnh.

Nguyên Thần Binh, chỉ có một chủ.

Ngoại trừ chủ nhân, trừ phi chủ nhân cho ngươi mượn dùng, nếu không, ngươi không cách nào phát huy ra sức mạnh của Nguyên Thần Binh.

Hoặc là chủ nhân đã chết.

Nhưng giờ khắc này, Lý Hạo cũng không có chút ngưng trệ, hơi vận dụng một chút, thế mà khiến Nguyên Thần Binh bạo phát ra Nguyên Thần Binh chi Thế chân chính.

“Thương không tệ, chỉ là dùng không mấy thuận tay…”

Lý Hạo lắc đầu, lại nở nụ cười: “Liệt thần… thì ra, thương của Hầu Bộ, gọi là Liệt Thần.”

Không phải Hỏa Phượng thương, mà là thương pháp của Hầu Tiêu Trần.

Thương ra sẽ khiến tinh thần phân liệt.

Thương pháp này, dường như hắn đã từng thấy qua trong một bản cổ tịch nào đó, Lý Hạo rơi vào trong trầm tư, vừa đi vừa nghĩ, lại cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, giờ khắc này lại có chút hôn mê.

Được rồi, mặc kệ nó.

Ta vốn dĩ không dùng thương.

Mà Hỏa Phượng thương, thì lại vô cùng khéo léo, mặc cho Lý Hạo tùy ý huy động, cho dù gia hỏa này dùng thương làm gậy chống, cũng không có mảy may động tĩnh, nếu đổi thành Hách Liên Xuyên sớm đã bị Hỏa Phượng thương đốt thành người lửa.

Giờ khắc này.

Hạp cốc Hoành Đoạn, Hầu Tiêu Trần đột nhiên dừng bước, nhìn về Bạch Nguyệt thành phía xa xa, có chíu nhíu mày.

“Chẳng lẽ là Lý Hạo sao?”

Lão lầm bầm một tiếng, sở dĩ lão để ý đến tiểu tử này bởi vì hắn là huyết mạch truyền nhân của bát đại gia tộc, dường như….có chút gì đó không ổn.

Thương ý của ta, đã tiêu tán sạch.

Nhanh hơn so với tưởng tượng, là cường giả kích phá thương ý của mình hay chính là Lý Hạo?

Nếu là cường giả thì không cần nhiều lời, đây chẳng qua là ý của lão lưu lại, không có nghĩa là đối phương có thể đánh bại chính mình.

Nhưng nếu là Lý Hạo… chiến thắng ý của mình, đây phải chăng đại biểu cho việc, cùng giai chiến đấu, Lý Hạo sẽ mạnh hơn mình?

“Trước là Viên Thạc, sau lại là Lý Hạo… một mạch này, thật mạnh như vậy sao?”

Hầu Tiêu Trần bỗng nhiên cười, có chút chờ mong.

Chờ mong bọn người này có thể trưởng thành, trưởng thành đến tình trạng giống như lão, khi đó mới có kết quả cuối cùng.

Lần này, nếu thật là Lý Hạo kích phá thương ý của mình, vậy có lẽ, rất nhanh, Ngân Nguyệt lại lần nữa có thêm một vị võ sư đỉnh cấp, có thể so ngang với bọn người Bá Đao và Thiên Kiếm.

Nhẹ nhàng thở hắc ra, Hầu Tiêu Trần trong chớp mắt biến mất tại chỗ.

Có phải là Lý Hạo hay không, trở về sẽ biết.