TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 720: Ngũ Cầm vượt biển (7)

Bên bờ.

Lưu Long thở dài một tiếng, tên ngu này. . . Lần đầu nhìn thấy biển cả liền ngây thơ như vậy, đây là biển, không phải hồ, hồ là có biên giới, cho nên sóng lớn hơn nữa kỳ thật cũng sẽ ngừng, khuyết thiếu hậu kình.

Nhưng biển, vô biên vô hạn, ngươi càng phản kháng biển cả cũng càng hăng hái, sóng sau xô sóng trước, cơn sóng dưới lực chấn động, thậm chí sẽ khiến cho một số cơn sóng lớn vốn không thể xuất hiện ở đây, cuồn cuộn đập tới bên này của ngươi.

Tiểu tử ngươi, chờ chút nữa khóc mà trở về đi.

Y ngồi xuống, yên lặng thưởng thức.

Lý Hạo ở trên biển không ngừng vật lộn với sóng lớn, tiếng bạo rống không ngừng, lại là rất khó truyền ra, chỉ có tiếng sóng biển cuồn cuộn.

Ầm, ầm, ầm!

Vùng này, rất nhanh biến thành khu vực lôi đình nổ đùng, thanh âm chấn động, khiến vùng phụ cận Võ Vệ quân đều cảm nhận được sự điên cuồng của sóng biển.

10 phút, 20 phút. . .

Chờ đến nửa giờ sau, một cơn sóng khổng lồ, một tiếng ầm vang đánh bay Lý Hạo, nặng nề chìm vào trong nước.

Một khắc sau, Lý Hạo còn chưa kịp đứng lên, liền bị cơn sóng nước mạnh hơn đập xuống.

Không cho Lý Hạo cơ hội phản ứng, một lần liên tiếp một lần, ầm ầm!

Bên bờ, Lưu Long khẽ nhíu mày, sẽ không bị đập chết chứ?

Giờ phút này, sóng biển đập đến bên này của y.

Đang nghĩ ngợi, nơi xa, Lý Hạo bị nện lên, vô cùng chật vật nhanh chóng bay lên không, lần nữa bị nện xuống, Lý Hạo tiêu hao rất nhiều, giờ phút này, nhịn không được cuồng hống: "Lão đại, cái trò chơi này, lúc nào có thể. . . Khụ khụ. . . Dừng lại. . ."

Lưu Long mơ hồ nghe được, im lặng, không dừng được.

Đương nhiên, cũng không phải không có cách, ngươi cái tên này không phản kháng nữa, yên lặng hưởng thụ một chút, biển cả nện sướng rồi, tự nhiên là dừng lại.

Mà Lý Hạo, hiển nhiên lúc này cũng minh bạch đạo lý trong đó.

Một khắc sau, hắn không phản kháng nữa, mặc cho sóng biển một lần lại một lần đập hắn bay loạn khắp nơi, từ trong biển đập bay ra, lần nữa nện xuống, lần nữa đập bay. . .

Giống như bóng da vậy , mặc cho cơn sóng khổng lồ kia không ngừng trùng kích.

Cứ tiếp tục như thế, đại khái qua hơn 10 phút, sóng nước mới dần dần nhỏ lại, không có dẫn phát biển động.

. . .

Nửa giờ sau, Lý Hạo toàn thân đầy cát biển, từ trên bờ cát bò lên.

Bên người, Lưu Long vươn tay, bắt con cua biển trên đầu hắn xuống, cười nói: "Cảm giác như thế nào?"

"Sảng khoái!"

Lý Hạo thở hổn hển, cười nói: "Thêm kiến thức! Sức mạnh của thiên nhiên, mới thật sự đáng sợ! Ta càng đánh trả, đối phương càng là liên miên bất tuyệt, đánh tới ngươi chịu phục mới thôi. .. Nhưng mà, cuối cùng ta cũng là lo lắng dẫn phát sóng lớn, sợ trùng kích quân doanh Võ Vệ quân, bằng không ta còn có thể kiên trì!"

Lưu Long im lặng.

Gia hỏa này, nội kình tiêu hao không lớn sao?

Nhưng nghĩ đến gia hỏa này lúc trước luận bàn với mình, đánh một ngày đều được, y cũng không thể nói gì hơn, nếu là mình vừa mới chống lại sóng biển, chỉ sợ đã sớm bị đánh đến không còn sức đánh lại.

"Đi thôi, trở về còn có thể ăn một bữa hải sản. . ."

Lưu Long lại nhặt được một con cua lớn, còn có một con cá biển, lại nhặt được một số sò biển. . .

Lý Hạo cười ha ha không ngừng, xì một tiếng khinh miệt, phun ra một chút cát biển, cảm thụ một chút, bỗng nhiên một quyền đánh ra, xoay người liền chạy, một quyền này, đánh ra bát trọng kình đạo, Lý Hạo hớn hở ra mặt, vội vàng chạy trốn.

Mà Lưu Long, hơi ngẩn ra, nhìn hắn một cái, có chút thất thần, bị biển lớn đánh trả, một cơn sóng đập cho toàn thân ướt sũng.

Y lại là không có quá để ý, mà là nhìn Lý Hạo đang chạy trốn kia, bỗng nhiên cười.

Gia hỏa này. . . Thật móa nó có thiên phú!

Bát trọng điệp!

Mặc dù còn chưa tới cực hạn của Cửu Đoán Kình, nhưng Lý Hạo mới tiếp xúc Cửu Đoán Kình bao lâu?

Dù là tố chất thân thể mạnh đến không hợp thói thường, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể một quyền tám điệp. . . cũng đã vô cùng đáng sợ rồi.

Nơi xa, Lý Hạo cười ha ha!

"Lão đại, chờ ta cửu trọng điệp, ta lại đến cùng biển cả này đánh một trận!"

Hiện tại chơi không lại, biển cả vô biên vô hạn, sóng biển không dứt, Lý Hạo cũng đánh mệt rồi.

Lưu Long khẽ lắc đầu, không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua biển cả đang dần dần khôi phục yên ắng, bỗng nhiên cũng là một quyền đánh ra, sóng biển cuồn cuộn, ầm!

Biển cả nổ ra một cái động lớn, nước biển cuồn cuộn, tạo thành một vòng xoáy.

Lưu Long yên lặng nhìn một hồi, thẳng đến vòng xoáy dần dần tiêu tán, lúc này y mới rời đi, có chút cảm xúc, sóng biển điệp gia, lực lượng vòng xoáy. . .

. . .

Mà vào thời khắc này, đầu bên kia của Nguyệt Hải, mặt biển rộng bao la hiển hiện.

Giờ phút này, trên mặt biển có một đầu mãnh hổ gào thét, một miệng nuốt vào một nhân vật cường hãn, một trảo vung ra khiến bóng người bị khóa chặt trong bụng chia năm xẻ bảy!

Mãnh hổ trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành một bóng người.

Viên Thạc thở dốc một tiếng, không ngừng cười hắc hắc.

Thủy Hổ chi thế!

Tâm Hỏa Viên đại thành, Thận Thủy Hổ cũng đại thành, không chỉ như vậy, thế thứ ba cũng đang bừng bừng phấn chấn, sắp đại thành, dưới ba thế dung hợp, dù là Húc Quang tới, lão cũng dám chiến một trận. . . Có thể thắng hay không nói sau.

Đánh chết vị Tam Dương đỉnh phong cường hãn này, Viên Thạc thở dốc một tiếng, một đao bổ ra, một Hồng Ảnh bị hắn bổ xuống, thạch đao quét sạch, Hồng Ảnh biến mất, Viên Thạc cũng nhanh chóng hóa thành một đầu mãnh hổ, đạp nước mà đi, biến mất tại chỗ.

Hổ của Lý Hạo, là Hỏa Hổ.

Mà hổ của lão, lại là Thủy Hổ.

Hổ là vua trong núi, vậy mà, Thủy Hổ giờ khắc này, lại là bá chủ biển cả, Bắc Hải mặc nó tiêu dao.

Mãi một lúc lâu sau khi Viên Thạc rời đi, mới có bóng người nhanh chóng hạ xuống, nhưng vết tích đã sớm bị biển cả cuốn đi, không thể nào quan sát được cái gì, một nhân vật cường hãn, ánh mắt băng hàn.

Viên Thạc. . . Thật có thể!

Vốn tưởng rằng, vào trong biển, vị Ngũ Cầm Chi Vương Viên Thạc này sẽ trở nên vô lực.

Kết quả, gia hỏa này ở trong biển cũng vô cùng mạnh mẽ.

Ngũ Cầm Thuật, Ngũ Cầm. . . từ khi nào lại bắt đầu hoành hành trên biển cả rồi?

"Thông tri xuống dưới, Viên Thạc có lẽ đã vượt qua Bắc hải, tiến vào Trung bộ."

Theo bóng người tăng nhiều, có người nói một tiếng, sắc mặt khó coi.

Phụ cận, một số mặt quỷ trong nháy mắt biến mất.

Viên Thạc, có lẽ đã tiến vào Trung Bộ.