TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 722: Thành lập Liệp Ma đoàn (2)

Mộc Lâm truyền âm nói: “Lý Hạo, nhân thủ của ngươi chưa đầy đủ, ngươi lại không muốn điều động lão nhân... Bây giờ thành lập đoàn, có phải là quá sớm hay không? Ý của lão đại và bộ trưởng đều là cuối năm mới hết hạn...”

“Không sai biệt lắm!”

Lý Hạo bất động thanh sắc: “Thành lập đoàn sớm một chút, làm việc sớm một chút, kiếm tiền sớm một chút, ta vui còn không kịp.”

Mộc Lâm im lặng.

Mà Lý Hạo cũng không nói gì nữa, nhanh chóng đi về phía trước. Võ sư vốn vây xem, thấy Lý Hạo tới, liền nhanh chóng rút lui. Vị này không phải là thiện nhân gì, không dễ trêu chọc.

Bước chân của Lý Hạo rất nhanh, rất nhanh, đi tới trước mặt mấy chục người.

Nhìn về phía mọi người, cũng không khách sáo, lại càng không hàn huyên cái gì đó, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lời nói thừa thãi, ta sẽ không nói. Tất cả mọi người đến đây đều với mục đích trở nên mạnh mẽ hơn! Lý Hạo ta, là một người mới, không hiểu kinh doanh gì, hợp tác linh tinh cái gì. Cho nên Liệp Ma đoàn này còn phải dựa vào mọi người cùng hợp tác, hợp tác chân thành mới có hy vọng làm nên tên tuổi!”

“Ta này, không có nhiều ưu điểm, cũng không có quá nhiều khuyết điểm... Để thuyết phục mọi người tin ta một chút, không có gì ngoài hai chữ thực lực!”

Lý Hạo chỉ mấy vị bách phu trưởng ở xa xa: “9 vị Đấu Thiên ở bên kia, mấy ngày trước ta đã đánh bại năm vị, bốn vị còn lại liên thủ cũng không dám đánh ta. Nếu điểm này còn không thể chứng minh được thực lực của ta có thể khiến các ngươi tin phục... Các ngươi tùy ý bao nhiêu người cùng nhau lên cũng được, có thể đánh bại ta thì sau này do các ngươi quyết định, không thể thì ta sẽ quyết định!”

Âm thanh không nhỏ.

Xa xa, sắc mặt của mấy vị bách phu trưởng rất thúi nhưng đều không nói gì. Lần trước tất cả mọi người đều nhìn thấy bọn họ bị đánh bại, bây giờ còn có thể nói cái gì?

Tuy rằng Lý Hạo giẫm mặt bọn họ, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Mà bên Liệp Ma đoàn không phải ai cũng biết chuyện này, giờ phút này, ánh mắt của vài người có chút khác thường, lại nhìn thoáng qua bên kia, trong lòng vẫn có chút chấn động.

Xem ra là thật!

9 vị Đấu Thiên, không có ai là đối thủ của Lý Hạo cả.

Giờ khắc này, hiểu về Ngũ Cầm môn nhân này nhiều hơn một chút, rất mạnh!

Ít nhất là trong số các võ sư, rất mạnh mẽ!

Khó trách môn chủ hết sức khen ngợi hắn, ở giữa các võ sư thì phải nói về thực lực, còn về phần những thứ khác thì vẫn cần phải nhìn lại.

Chỉ cần Lý Hạo có thể làm tương đối công bằng, không gây hiểu chuyện lung tung, không để cho người ta cố ý chịu chết... Trong mắt võ sư, hắn là một người lãnh đạo tốt, đơn giản vậy thôi.

Những điều này, nghe thì dễ, làm mới khó.

Lý Hạo tiếp tục nói: “Bách nhân đoàn chúng ta... Bây giờ chỉ có 50 người, không tính ta, số lượng nhân thủ chỉ mới đạt một nửa. Ta tạm thời không chuẩn bị tiếp tục tuyển người, quá nhiều, ngược lại không thuận tiện, 50 người là đủ rồi, sau này chúng ta gọi là Liệp Ma đoàn!”

“Mọi người gọi ta là đoàn trưởng là được rồi, bách phu trưởng nghe có vẻ chức vị quá nhỏ!”

“......”

Đằng sau, Kim Thương và Mộc Lâm lặng lẽ nhìn, không biết nói gì.

Chúc còn quá nhỏ?

Tên này, như thế mà cũng dám nói ra miệng.

“Phó đoàn trưởng chính là Lưu Long, trước kia hắn là lão đại của ta ở Ngân Thành, cũng là võ sư Đấu Thiên!”

Lý Hạo cười ha hả nói: “Chúng ta đều là võ sư, nên hào sảng một chút, có cái gì không hài lòng thì cứ nói trước mặt, đừng oán trách sau lưng, như vậy ngược lại làm tổn thương tình cảm. Ta và Hồng sư thúc, Vương đại ca, đều có quan hệ rất tốt. Bọn họ nỡ để cho các ngươi tới đây, đương nhiên cũng là tin tưởng Lý Hạo ta, vậy ta cũng sẽ không để cho bọn họ tín nhiệm uổng phí!”

“Hôm nay Liệp Ma đoàn chính thức khai đoàn thành lập, khai đoàn thành lập, ý là như nào? Có nghĩa là tiếp theo chúng ta phải thực hiện quân vụ, làm việc, trở nên mạnh mẽ hơn, kiếm tiền, trở nên mạnh mẽ hơn ... Mà không phải dưỡng lão trong căn cứ này!”

Lời này vừa nói ra, có vài người trong số võ sư bên ngoài không hài lòng.

Lời này, ý là nói ai đây?

Võ sư không cần phải ngày nào cũng phải đi chấp hành nhiệm vụ mới tốt, phải làm việc và nghỉ ngơi đan xen. Dưới tinh huống bình thường, một tháng đến ba tháng, bọn họ nhất định sẽ đi chấp hành nhiệm vụ, lần nào không phải là tranh sinh tử?

Sao lại đến trong lời Lý Hạo, bọn họ đã trở thành dưỡng lão rồi.

Lý Hạo nói tới đây, bỗng nhiên chỉ Hồng Thanh một chút: “Hồng Thanh, ta thấy ngươi nhìn đông nhìn tây, ngươi có chuyện gì muốn nói sao? Lần sau muốn nói chuyện, báo cáo là được!”

“Ah?”

“Là hô báo cáo ấy, chưa từng đi học sao?”

“......”

Hồng Thanh có chút xấu hổ, chưa từng thật. Nàng chưa từng đi học, đương nhiên, kỳ thật Kiếm Môn có tư thục, nhưng không giống với trường học.

Bị Lý Hạo quát lớn trước mặt mọi người, nàng có chút ngượng ngùng, lại cảm giác bốn phương tám hướng đều có người nhìn mình, dẫn đến càng thêm đỏ mặt. Nguyên bản tự nhiên hào phóng, giờ phút này lại khẩn trương muốn chết.

Lý Hạo lớn tiếng nói: “Có chuyện thì nói! Sợ cái gì? Ta đã từng sợ đông người, đông người làm ta không thoải mái. Nhưng sau đó ta phát hiện ra nhiều người hơn nữa cũng không có gì. Miễn là ngươi mạnh hơn họ, nói chuyện lớn tiếng hơn họ, họ không dám cười nhạo ngươi. Họ mắng ngươi sau lưng thì đều thấy lạnh sống lưng, sợ ngươi nghe thấy được!”

Hồng Thanh phốc cười nhạo, rất nhanh thu liễm, vội vàng nói: “Báo cáo! Đoàn... Đoàn trưởng, ngươi nói chấp hành quân vụ... Ta... Chúng ta sẽ làm quân vụ gì??”

“Giết người!”

“Ah?”

“Giết người!”

Lý Hạo nhíu mày: “Bất kể là quân nhân hay là võ sư thì ở trong nhưng năm tháng chiến loạn này, ở trong thời đại này, mục tiêu duy nhất chính là giết người! Quân nhân, ta cũng là lần đầu tiên làm quân nhân, cho nên không biết nhiều lắm. Nhưng ít nhất ta biết một điều, thời kỳ chiến loạn, giết những người làm xằng làm bậy, làm xáo trộn sinh kế của người dân, giết người cướp của, tạo ra sự hỗn loạn ... Bọn cướp, tất cả đều phải giết! Cái gì bảo vệ quốc gia, thủ thổ khai cương... Bây giờ chúng ta cũng không hiểu quá nhiều, quá rõ ràng. Nhưng sau này có thể hiểu, mấy thứ này để sau hẳng nói!”

Vũ Vệ quân, nếu đã có một chữ quân thì tất nhiên cũng là quân nhân.

Lý Hạo nói hắn không hiểu, đích thực là hắn không hiểu.

Thủ thổ khai cương, bảo vệ quốc gia... Những trách nhiệm, nghĩa vụ nặng nề này, hắn không hiểu.

Mà bây giờ, trên thực tế cũng không cần hắn để hiểu.

Hồng Thanh hình như hiểu được, gật gật đầu, không hỏi nữa.

Hỏi chính là giết!

Đáp án Lý Hạo đưa cho bọn họ rất đơn giản.