Biên giới của Thiên Mộc sơn lâm.
Đêm tối ập xuống.
Lý Hạo như là tượng đá, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sau lưng hắn, những chiến sĩ mặc áo giáp kia, có người truyền ra tiếng thở dốc, tiếng hít thở yếu ớt.
Mệt.
Thân mặc áo giáp, hôm nay bọn họ lại chạy một ngày, mà lại đều là đường núi, đây mới thực sự gọi là huấn luyện dã ngoại, cơm cũng chưa ăn, nước cũng chưa uống.
Bọn họ không hiểu, Lý Hạo rốt cục là đang định làm gì?
Tìm kiếm địch nhân?
Tìm kiếm thành viên của ba đại tổ chức sao?
Thế nhưng là… có kiểu tìm kiếm như vậy sao?
Nếu cứ tiếp tục leo như vậy, sẽ leo luôn đến phía bên kia của hạp cốc Hoành Đoạn, nếu như là vậy, còn không bằng cứ trực tiếp ngồi xe đi qua, tốt xấu gì cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Phá Bách còn chịu được, trong đội ngũ, một số võ sư Trảm Thập cảnh đã có vẻ chịu không nổi.
Mệt mỏi không gì tả được.
Trên mặt mọi người đều bị hắc khải che lấp, cũng không nhìn ra điều gì khác biệt, có thể trong đội ngũ rõ ràng có chút oán niệm hiện ra, đối với hành động của Lý Hạo tràn đầy bất mãn và không hiểu, bởi vì chính Lý Hạo cũng không giải thích bất cứ cái gì cho bọn họ.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo mở miệng: “Nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ, ăn một chút gì đó, uống nước, muốn đại tiểu tiện thì nên tranh thủ, không nên rời đội ngũ quá xa, làm ngay chỗ này, nửa giờ sau tiếp tục xuất phát!”
Có người nhịn không được, thấp giọng nói: “Báo cáo, Đoàn Trưởng, đích đến của chúng ta là đâu?”
“Cứ đi theo là được!”
Lý Hạo không cho câu trả lời chính xác và chắc chắn, đích đến là nơi nào, hắn cũng không biết.
Nơi nào có thành viên của ba đại tổ chức, thì đích đến của hắn là tại đó.
Cách đó không xa, Lưu Long từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chút lương khô và nước uống chia cho bọn họ, nơi này, ngoại trừ Lý Hạo chỉ có Lưu Long là có nhẫn trữ vật, đó cũng là do Lý Hạo cho y.
Lần trước giết Vu Khiếu và Hoàng Kiệt, hắn đoạt được 2 chiếc.
Một chiếc trong đó, hắn cho Lưu Long, cũng là để Lưu Long phụ trách thu giữ một số đồ vật.
Một lát sau, Lưu Long đi tới.
Trong đội ngũ, chỉ có Lý Hạo cùng Lưu Long không mặc áo giáp.
Lưu Long sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Lý Hạo, y biết Lý Hạo vì muốn tránh đi sự theo dõi của một số người, thế nhưng là… tiếp tục như thế, ngay cả sự theo dõi của Võ Vệ Quân và Tuần Dạ Nhân hắn cũng tránh luôn.
Võ Vệ Quân có trang bị định vị đặc thù, có thể thời điểm Lý Hạo bước từ trên xe xuống, đã trực tiếp ném lại trên xe tải.
Cho nên bọn họ giờ phút này là một đội quân đã bị cô lập, hoàn toàn mất liên lạc.
Những người khác, đến bây giờ còn chưa được phân phối những trang thiết bị định vị như vậy, thời gian bọn họ gia nhập Võ Vệ Quân quá ngắn.
“Có mục tiêu sao?”
Lưu Long thấp giọng hỏi một câu, Lý Hạo lấy ra một tấm bản đồ, chỉ chỉ một chỗ trong đó: “Đây là phía bên kia của Tuần Dạ Nhân, Hách bộ trưởng trước đó có làm một chút công tác chuẩn bị, lão đã khóa chặt một số khu vực, cũng có thể là cứ điểm của ba đại tổ chức. Chỉ vì bây giờ Hồng Nguyệt đang tiến quân trên quy mô lớn, lão mới từ bỏ tiếp tục tìm kiếm, ngược lại là tiện nghi cho ta.”
Đây mà cũng coi như là tiện nghi sao?
Lý Hạo tiếp tục nói: “Đây là chỗ có khoảng cách gần với hạp cốc Hoành Đoạn nhất, là chỗ có khả năng tồn tại căn cứ điểm của Hồng Nguyệt, ta đã để Vương Minh đi trước, có lẽ có thể dẫn dụ ra một số người.”
Nói đoạn, Lý Hạo chính mình cũng ăn một miếng bánh nướng cứng ngắc, thấp giọng nói: “Đêm nay chúng ta sẽ lén qua đó, bây giờ hãy còn sớm, qua đó mà nói, nếu như thuận lợi, có lẽ đối phương cũng đã để mắt đến Vương Minh… lần theo dấu vết, xử lý triệt để cứ điểm này!”
Lưu Long nhìn bản đồ một cái, trầm giọng: “Còn gần trăm dặm đường, mọi người có thể chống đỡ được sao?”
“Là ta cố ý làm vậy, nội kình của Trảm Thập cảnh không nhiều, phải hao hết của bọn họ!”
Lý Hạo thấp giọng nói: “Chỉ có hao tổn hết nội kình của bọn họ, mới có thể lực mới kéo dài lực cũ, giờ phút này nếu như có thể lấy được thêm một chút Hồng Ảnh hoặc là Thần Bí Năng, để bọn họ hấp thu thì hiệu quả sẽ rất tốt!”
Theo lý mà nói thì đúng như vậy, nhưng Lưu Long cảm thấy, làm như thế có thể sẽ dẫn đến trong đội ngũ xuất hiện một số lời oán hận.
Bất quá suy nghĩ một lát, liền không quản nữa.
Nửa giờ sau, Lý Hạo khẽ quát: “Tiếp tục tiến tới, nếu ai tụt lại phía sau, ta sẽ đánh ngất các ngươi, vứt tại nơi này, ban đêm nếu có dã thú hoặc siêu năng giả hay võ sư đi ngang qua, chết rồi… cũng không nên oán ta!”
Lời này vừa nói ra, một số võ sư Trảm Thập cảnh sắp chửi mẹ nó, ngươi còn là người sao?
Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù oán niệm của bọn họ có lớn đi nữa, cũng sẽ im lặng đi theo, một số võ sư Phá Bách cũng sẽ phụ một tay, gặp phải một số con đường khó đi cũng sẽ hỗ trợ một chút.
Võ sư cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy, nhưng nội kình tiêu hao hết, so với người bình thường thì sự chênh lệch cũng không quá lớn.
…