Khu vực 268 quả thật rất xa, nếu Chu Hạo chạy hết tốc lực rất nhanh là có thể chạy tới, nhưng dẫn theo Hứa Linh và Trương Nghị hắn tự nhiên không thể bại lộ thực lực, chỉ có thể chậm rãi mà chạy.
Ước chừng dùng gần năm mươi phút, bọn họ rốt cuộc đi tới biên giới khu vực 268.
"Hừ, mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi chút đi!" Hứa Linh mở mũ giáp ra, trên trán nàng đầy mồ hôi, tóc tai cũng ướt sũng.
Thời tiết nóng bức, mặc áo giáp càng thêm nóng bức, dù bên trong áo giáp có hệ thống tự động điều hòa nhiệt độ, nhưng như vậy sẽ tiêu hao năng lượng, trừ phi thực sự chịu không nổi, nếu không bình thường sẽ không mở ra.
Chu Hạo đưa cho Hứa Linh một bình nước: "Rửa mặt sẽ mát mẻ hơn."
Hứa Linh liếc mắt: "Ta xa xỉ như vậy sao?"
"Yên tâm, ta mang theo không ít nước!" Chu Hạo cười nói.
"Ngươi sẽ không đổi toàn bộ đồ ăn thành nước chứ?" Hứa Linh sững sờ, hỏi.
Chu Hạo gật đầu: "Đúng rồi."
Hứa Linh trầm ngâm nói: "Chúng ta lần này phải ở lại khu hoang dã mấy ngày, SlvjẄ LSjKSNḍ không mang đồ ăn không sợ chết đói sao?"
Trương Nghị lúc này nói: "Không có việc gì, ta mang theo không ít đồ ăn."
Hứa Linh làm sao còn không rõ Chu Hạo và Trương Nghị đã sớm thương lượng xong, một người chỉ mang nước còn một người chỉ mang đồ ăn, nàng lắc đầu nói: "Ta thật sự phục hai người các ngươi!"
Chu Hạo nhìn lướt qua chung quanh, chỉ về phía một chỗ sườn núi cách đó ba bốn trăm mét: "Chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi hồi phục một chút, nơi này cổ mộc cỏ dại dày đặc nên tầm mắt không tốt!"
"Được."
Ba người lập tức một lần nữa đứng lên, tăng tốc đi tới sườn núi thấp bé kia.
Vừa tới nơi này, chuẩn bị nghỉ ngơi, Trương Nghị bỗng nhiên cả kinh nói: "Hứa Linh, Chu Hạo, các ngươi xem kìa, phía dưới tảng đá kia có phải là Tử Vân Hạt hay không?"
Hứa Linh, Chu Hạo vội vàng nhìn về phía hòn đá Trương Nghị chỉ.
Vừa nhìn bọn họ lập tức thấy được phía dưới tảng đá là một con bọ cạp lớn chừng bàn tay, toàn thân màu tím, phía sau lưng có đường vân tam giác, ở dưới bóng râm tảng đá vô cùng dễ thấy.
"Thật đúng là Tử Vân Hạt!" Hứa Linh kinh hỉ vạn phần.
"Nhanh, mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy mất!" Chu Hạo vội vàng nhắc nhở, đồng thời trong lòng cười cười, 300 giá trị may mắn hắn không có lãng phí vô ích.
Vừa rồi hắn cũng không phải tùy tiện chọn địa phương, mà là tiêu hao giá trị may mắn lựa chọn sườn núi này.
Trương Nghị không chút do dự, mãnh liệt đánh về phía bóng râm của tảng đá.
Nhưng con Tử Vân Hạt tựa hồ đã nhận ra động tĩnh, thân ảnh nó nhảy ra như thiểm điện.
Hứa Linh lo lắng hô: "Trương Nghị, nhanh lên, đừng để nó chui vào trong hang, Tử Vân Hạt là loài giỏi trốn nhất, nó chui vào hang rồi chúng ta khó mà bắt được nó."
Nàng vừa hô vừa từ bên cạnh chạy lên chặn đánh.
Nhưng động tác của Chu Hạo nhanh hơn nàng, một cú lăn lộn vừa vặn bổ nhào vào vị trí mà Tử Vân Hạt thay đổi phương hướng.
Hứa Linh vui vẻ ra mặt, khen ngợi: "Không tệ nha, ngươi rất biết nắm bắt thời cơ."
Chu Hạo bĩu môi: "Cái này gọi là thiên phú."
"Hứ, nói ngươi béo còn thở gấp." Hứa Linh trợn trắng mắt, sau đó đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào Tử Vân Hạt.
Trương Nghị đi tới, ánh mắt cũng chuyển qua nhìn Tử Vân Hạt, không nhịn được nói: "Nghe nói Tử Vân Hạt là tài liệu phụ trợ cực phẩm, cũng không biết là thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật." Hứa Linh sắc mặt đỏ bừng, tràn đầy vui sướng hưng phấn: "Nếu phơi khô nó rồi mài thành phấn, thêm vào đan dược luyện chế, có thể tăng phẩm chất đan dược từ 1 đến 2 hai cấp độ, do đó giá trị của nó vô cùng đắt đỏ."
Nói đến đây, nàng cảm khái nhìn thoáng qua cổ tay: "Chúng ta vừa đến khu vực 268 mà đã gặp phải loại sinh vật hiếm thấy như Tử Vân Hạt, xem ra vòng tay may mắn thật sự có thể gia tăng vận khí."
Trương Nghị sáng mắt lên, hỏi: "Hứa Linh, vậy con Tử Vân Hạt này có thể bán được bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất năm mươi vạn." Hứa Linh không cần nghĩ ngợi nói.
"Cái gì? Năm mươi vạn á?" Trương Nghị trợn tròn hai mắt.
Chu Hạo đưa Tử Vân Hạt cho Hứa Linh: "Ngươi cầm đi."
Hứa Linh nhìn thoáng qua Chu Hạo: "Là ngươi bắt được nên tự nhiên thuộc về ngươi."
Chu Hạo cười he he nói: "Hai chúng ta còn phân biệt cái gì chứ, không phải của ta chính là của ngươi sao?"
Bốp!!!
Hứa Linh đá Chu Hạo một cước: "Ngươi cút đi, lại nghịch ngợm nữa rồi!"
Lúc này Chu Hạo mới nghiêm túc nói: "Ta cầm cũng vô dụng, nhà ngươi chuyên chế thuốc, thứ này đối với ngươi hữu dụng hơn ta."
"Được rồi, vậy ta cất nó trước, đợi về rồi chúng ta chia sau." Hứa Linh do dự một chút mới bỏ con Tử Vân Hạt vào ba lô.
"Đã mở rộng cửa thì chúng ta tiếp tục đi, nói không chừng còn có thể phát hiện đồ tốt hơn." Chu Hạo đề nghị.
Hứa Linh lại lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy a."