Vương Minh, Lý Kế và những học sinh khác trong lớp đều nhìn chằm chằm Thanh Lạc Thảo, âm thầm nuốt nước miếng.
Bọn họ đều bị kẹt ở tầng khí huyết này, nếu có thể phục dụng Thanh Lạc Thảo, tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn đột phá đến võ giả!
Dù sao Thanh Lạc Thảo là tài nguyên phụ trợ tuyệt hảo.
Trên mặt Phương Vũ lộ ra một tia tự ngạo: "Hứa Linh, tặng thưởng như vậy thế nào?"
Hứa Linh không lên tiếng. Tuy nàng không muốn so đấu với Phương Vũ, nhưng trong lòng lại vô cùng khao khát Thanh Lạc Thảo.
Chu Hạo thấy vậy liền rõ ràng Hứa Linh động tâm.
"Có thể." Hắn trực tiếp mở miệng.
"Rất tốt, nếu như các ngươi thua, ta cũng không yêu cầu các ngươi đưa ra tài nguyên xứng đôi với Thanh Lạc Thảo. Chỉ cần Hứa Linh ngay trước mặt mọi người thừa nhận ta là đại tỷ của lớp mình, ngoài ra còn có Chu Hạo ngươi nữa. Hừ, ta nhìn ngươi khó chịu đã lâu rồi, nếu thua ngươi phải quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt ta!" Phương Vũ lạnh lùng nói.
Hứa Linh nghe xong lập tức nổi giận: "Phương Vũ, ngươi thật quá đáng!"
Viên Thành, Vân Yên cũng nhíu mày, cảm thấy Phương Vũ quả thật có chút quá đáng, tất cả mọi người đều là bạn học, lại ở chung một đoạn thời gian, không cần thiết phải dùng loại yêu cầu này làm tiền đặt cược!
Phương Vũ hừ lạnh nói: "Có dám cược hay không thì nói một câu!"
Trong lớp, Hứa Linh so với nàng có dáng vẻ xinh đẹp hơn, lần trước thực chiến giả lập Hứa Linh lại đè ép nàng một đầu, hơn nữa còn khiến cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người, bởi vậy đối với Hứa Linh nàng rất chán ghét.
Về phần Chu Hạo, mỗi lần diễn luyện giả lập hắn đều liếc mắt đưa tình với Hứa Linh, khiến cho nàng càng thêm chán ghét.
"Chúng ta không..." Hứa Linh vừa mở miệng đã bị Chu Hạo cắt ngang: "Đánh cược!"
Hứa Linh không nhịn được mắng: "Chu Hạo, chẳng lẽ ngươi muốn quỳ gối dập đầu ba cái trước mặt nàng sao?"
Chu Hạo kéo Hứa Linh qua một bên: "Hứa Linh, ngươi bị kẹt ở gấp ba lần khí huyết không ngắn, nếu có thể lấy được Thanh Lạc Thảo ngươi có thể đột phá đến võ giả rất nhanh!"
Hứa Linh nhìn Chu Hạo, trong lòng cảm động, cắn môi nói: "Chu Hạo, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng thực lực của tiểu đội chúng ta..."
Chu Hạo trực tiếp ngắt lời, cười nói: "Không thử một lần sao có thể biết kết quả, huống hồ cho dù thua chúng ta cũng không có tổn thất gì, da mặt ta dày dập đầu ba cái rất đơn giản."
"Chu Hạo, cảm ơn ngươi..."
Hứa Linh vừa nói xong, Chu Hạo vừa cười hề hề nói: "Đừng có cảm động quá, bằng không ngươi phải lấy thân báo đáp đó!"
Hứa Linh nghe vậy cảm động trong lòng tan thành mây khói, xấu hổ nói: "Ngươi đi chết đi! Da ngươi lại ngứa rồi!"
Phương Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Chu Hạo và Hứa Linh lại bắt đầu liếc mắt đưa tình, tức giận nói: "Các ngươi rốt cuộc đã thương lượng xong chưa?"
Hứa Linh xoay người, nhẹ giọng đồng ý: "Phương Vũ, chúng ta cược!"
"Được! Một lời đã định!" Phương Vũ nở nụ cười, nàng không tin Hứa Linh lần này còn có thể may mắn như trước, hơn nữa lần này không có Yêu Tướng.
"Đợi một chút!" Chu Hạo bỗng nhiên cất giọng.
"Sao vậy? Hối hận rồi à?" Phương Vũ nhíu mày hỏi.
Chu Hạo nhún vai nói: "Dĩ nhiên không phải, đã muốn cược thì tự nhiên không thể chỉ giết nhiều yêu binh hơn, khu hoang dã ngoại trừ dị tộc còn có một ít tài nguyên tu luyện, những thứ này dựa theo quy tắc của hành động lần này cũng tính vào điểm tích lũy."
Phương Vũ cười to nói: "Có thể, cứ dựa theo tổng điểm tích lũy mà so, ta cũng không tin các ngươi có thể tiếp tục có vận khí tốt như trước đó!"
Những học sinh khác thấy vậy nhao nhao lắc đầu.
"Lần này bọn người Hứa Linh nhất định sẽ thua!"
"Đúng vậy, đây chính là khu hoang dã, lại không có Yêu Tướng, tốc độ đánh chết Yêu Binh của tiểu đội bọn họ khẳng định không bằng tiểu đội của Phương Vũ!"
"Vật phẩm may mắn hiếm thấy như vòng tay may mắn cũng không có khả năng luôn bảo trì gia tăng may mắn!"
"Không sai, chỉ sợ lớp chúng ta về sau sẽ có thêm một vị đại tỷ diễu võ dương oai!"
Trong tiếng thở dài, đông đảo học sinh tách ra tiến vào khu hoang dã.
Chu Hạo, Hứa Linh, Trương Nghị thì đi về phía bên trái.
Thấy Trương Nghị không lên tiếng, Chu Hạo liền hiểu Trương Nghị chắc chắn còn lo lắng cho em gái nên tiến lên vỗ vai Trương Nghị, an ủi: "Trương Nghị, thả lỏng đi, Trương Dĩnh nhất định sẽ không có chuyện gì."
Trương Nghị miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Chỉ mong vậy."
Hứa Linh nghe thế không khỏi lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Chu Hạo, Trương Nghị, chúng ta đi đâu đây?"
Bên ngoài căn cứ Hoa Đông có hơn trăm khu vực hoang dã.
Chu Hạo trầm ngâm nói: "Chúng ta đi khu vực 268!"
"Khu vực 268! Có quá xa không?" Hứa Linh nhịn không được nói.
"Mặc dù xa nhưng lại dễ dàng phát hiện một ít tài nguyên quý hiếm, khu vực cách căn cứ thành phố khá gần trước khi thú triều đã bị rất nhiều tiểu đội võ giả thăm dò qua, mà lần hành động quét sạch này đại bộ phận học sinh cấp ba khác khẳng định cũng sẽ lựa chọn những khu vực này, bọn họ cũng không có can đảm đi xa một chút!" Chu Hạo giải thích.
Trương Nghị gật đầu: "Ta đồng ý với đề nghị của Chu Hạo, chúng ta muốn thắng tiểu đội của Phương Vũ thì phải mạo hiểm một chút!"
Hứa Linh chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đáp ứng: "Được rồi, ta nghe theo hai ngươi."