TRUYỆN FULL

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Chương 88: Tiếp Tục Ẩn Tàng

Nhưng đúng lúc này, cả tiểu khu bỗng nhiên chấn động kịch liệt.

Sắc mặt Chân Hoành cấp biến hô: "Nhanh, mau rút khỏi nơi này, là hệ thống tự bạo của Ám Thần hội khởi động."

Hắn vừa dứt lời, tòa nhà tiểu khu liền ầm vang sụp đổ, dưới đất có từng tiếng nổ mạnh kịch liệt phát ra.

Đám học sinh bị dọa đến vội vàng chạy trối chết, có một bóng người lại là ngoại lệ.

Thẩm Tĩnh thấy có người quay lại, không khỏi vội la lên: "Ngươi điên rồi sao, mau trở về!"

Chu Hạo không quay đầu lại, chỉ dùng giọng nói khàn khàn trả lời: "Còn có hai người bạn học hôn mê ở bên kia!"

Rầm rầm rầm rầm...

Tiếng nổ mạnh vang lên, từng tòa nhà dân lần lượt sụp xuống.

Thẩm Tĩnh lo lắng nhìn bóng người nghĩa vô phản cố tiến lên, dần dần bị tro bụi che giấu.

Bỗng nhiên, có hai đạo thân ảnh giống như mũi tên bị ném ra ngoài, đồng thời còn kèm theo một giọng nói trầm thấp: "Không cần phải để ý đến ta."

Thẩm Tĩnh nhìn lại, đúng là Chu Hạo và Trương Nghị bay ra, hắn một tay bắt lấy hai người, đưa mắt nhìn vào trong tiểu khu, cuối cùng cắn răng xoay người chạy trốn.

Bành bành bành bành...

Mấy chục giây sau, tiểu khu hoàn toàn trở thành một đống đổ nát.

Đám Đại Tông Sư Hà Bưu, Chân Hoành nhao nhao vọt đến bên cạnh Thẩm Tĩnh, lo lắng hỏi: "Vị thiên tài kia đâu?"

Thẩm Tĩnh lắc đầu: "Không biết."

"Sao lại không biết?" Hà Bưu tức giận quát.

Một thiên tài có thể đánh chết đại tông sư của Ám Thần hội như vậy gần như đại biểu cho hy vọng vô hạn, hiện tại vậy mà cũng không biết sống hay chết.

Đám Đại Tông Sư Chân Hoành cũng từng người trợn mắt giận dữ nhìn Thẩm Tĩnh.

Thẩm Tĩnh chán chường ngồi dưới đất, bên cạnh hắn là Chu Hạo và Trương Nghị: "Hắn… lúc ấy xông vào cứu hai học sinh này ra, sau đó nói không cần để ý đến hắn. Khi đó tình huống nguy cấp, ta cũng không để ý nhiều như vậy liền mang theo hai học sinh này đi ra!"

Hà Bưu vội vàng thở dài: "Lão Thẩm, ngươi hồ đồ rồi!"

Chân Hoành cũng tức giận nói: "Một vị thiên tài tiền đồ vô hạn như thế nếu chết rồi thì Thẩm Tĩnh ngươi có thể gánh chịu nổi sao?"

"Ta hiểu… Nhưng ta không thể không để ý đến sinh mệnh của những học sinh khác!" Thẩm Tĩnh cắn răng nói.

Tất cả Đại Tông Sư còn lại đều thở dài.

Triệu tư lệnh lúc này chạy tới, nghe rõ nguyên do xong, nhíu mày đi lên trước: "Được rồi, đừng trách cứ Thẩm Tĩnh nữa, loại tình huống lúc ấy đổi lại là ta cũng sẽ làm như vậy!"

"Huống hồ vị thiên tài kia đã dám xông vào cứu người hẳn là có nắm chắc đi ra, đừng quên chiến lực của hắn cực mạnh."

Hà Bưu Chân Hoành cùng các Đại Tông Sư khác vẫn không cho Thẩm Tĩnh sắc mặt tốt:, "Chỉ mong vị thiên tài kia còn sống, nếu không Thẩm Tĩnh ngươi chính là tội nhân của nhân loại!"

Những học sinh vây quanh đều trầm mặc.

Hứa Linh lại bỗng tin chắc: "Ta tin vị thiên tài kia sẽ không chết!"

"Ta cũng tin hắn sẽ không chết!"

"Đúng vậy, vị thiên tài kia là thần thủ hộ của trường cấp ba Khúc Thành chúng ta, hắn không có khả năng chết được!"

Các học sinh lớp huấn luyện trọng điểm của trường cấp ba Khúc Thành nhao nhao cất giọng.

Triệu tư lệnh gật đầu, nhìn khu chung cư đã thành một đống đổ nát, nhíu mày nói: "Đây là một cứ điểm của Ám Thần hội, lát nữa chúng ta vào đó kiểm tra có lẽ còn có chút thu hoạch."

...

Chạng vạng tối.

Tại phòng y tế của trường cấp ba Khúc Thành.

Chu Hạo và Trương Nghị vừa mới chậm rãi tỉnh lại, bên tai lập tức truyền đến một trận tiếng ồn ào.

"Hừ, ta đã sớm nói vị tuyệt thế thiên kia của trường học chúng ta mới có thể đánh giết yêu tướng cao cấp mà các ngươi còn không tin, hôm nay các ngươi đã tận mắt thấy a!"

"Đúng vậy, vị thiên tài kia một tay liền nhổ đi cứ điểm của Ám Thần Hội, ngay cả Đại Tông Sư cũng bị hắn đánh chết, so với thiên tài của huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh các ngươi thì như thế nào?"

"Vị thiên tài này của trường học chúng ta làm việc cực kỳ khiêm tốn, chỉ đến thời điểm nguy cấp mới có thể đứng ra, các ngươi đều học hỏi hắn một chút đi!"

Đám học sinh lớp huấn luyện trọng điểm của trường cấp 3 trung học Khúc Thành có thể nói là nở mày nở mặt.

Viên Thành, Vân Yên và thiên tài Yến Kinh suốt ba, bốn giờ đều không ngẩng đầu lên được.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là đám người Viên Thành vẫn còn đang chấn động.

Hứa Linh nghe được động tĩnh của Chu Hạo cùng Trương Nghị, không khỏi hô: "Đừng ồn ào, Chu Hạo và Trương Nghị tỉnh lại."

Xoạt!!!

Không ít học sinh đều xông tới.

"Chu Hạo, Trương Nghị, các ngươi cảm thấy thế nào?"

"Trên người có cảm thấy chỗ nào không tốt không?"

Đám học sinh vội vàng hỏi thăm.

Dù sao Ám Thần hội nơi này là do Chu Hạo và Trương Nghị phát hiện ra, hai người bọn họ là chủ công.

Chu Hạo lắc đầu: "Ta không sao."

Trương Nghị cũng lắc đầu, vẫn còn chút mờ mịt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hỏi: "Em gái ta đã tìm được chưa?"

Hứa Linh cùng các học sinh lập tức trầm mặc.

Chu Hạo nhíu mày, thật ra toàn bộ quá trình hắn đều tỉnh táo, nhưng bởi vì được các học sinh đưa đến phòng y tế quá sớm cho nên chuyện sau đó hắn cũng không biết.

Nhưng nhìn phản ứng của đám người Hứa Linh thì tình huống tựa hồ có chút không ổn.

"Nói mau!" Trương Nghị gấp đến độ hét lên.

"Trương Nghị, ngươi bình tĩnh một chút đi." Hứa Linh suy nghĩ, lên tiếng khuyên nhủ.

Trương Nghị nghe vậy cả người đều bối rối, nước mắt chảy xuống.

"Em gái ta… chẳng lẽ… chẳng lẽ đã chết rồi sao?"

Ánh mắt Chu Hạo cũng lập tức ảm đạm xuống, âm thầm tự trách không nên dây dưa với những thành viên của Ám Thần hội kia, hắn nên trước tiên tiến vào tòa cao ốc cứu em gái Trương Nghị ra.

Lúc này Hứa Linh vội nói: "Trương Nghị, ngươi đừng khóc, em gái ngươi cũng chưa chết!"

Nghe nàng nói vậy, Trương Nghị đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Hứa… Hứa Linh, ý ngươi là gì? Em gái ta chưa chết thật sao?"

"Đúng." Hứa Linh gật đầu thật mạnh.

"Vậy… vậy nàng ở đâu?" Trương Nghị nắm lấy cánh tay Hứa Linh.

Hứa Linh trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Vân Yên đi lên phía trước: "Để ta nói."

Ánh mắt Trương Nghị không khỏi chuyển hướng về phía Vân Yên.