TRUYỆN FULL

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Chương 119: Át Chủ Bài

Thẩm Tĩnh nhìn về phía Hứa Linh, nói: "Hứa Linh, thành tích lần này của những học sinh khác khi dọn dẹp khu hoang dã đều bày ở đây, hiện tại chỉ còn lại tiểu đội của ngươi."

Hứa Linh gật đầu bước ra khỏi hàng, sau đó lấy ra toàn bộ đồ vật trong không gian áo giáp.

Ào!!!

Một đống lớn tài liệu yêu binh ngã trên mặt đất.

Tuy rằng bên trong có sáu yêu binh cao cấp, hơn hai yêu binh trung cấp, cùng trên trăm yêu binh sơ cấp, nhưng sau khi được chứng kiến thu hoạch của tiểu đội Phương Vũ, những học sinh khác chỉ vẻn vẹn kinh ngạc một chút, cũng không có phản ứng gì khác.

Thẩm Tĩnh lại nở nụ cười: "Không tệ, tiểu đội của ngươi thu hoạch rất tốt!"

Hắn biết tiểu đội Hứa Linh chỉ có ba người, hơn nữa trong đó còn có một người cản trở như Chu Hạo, bởi vậy có thể thu hoạch được nhiều tài liệu yêu binh như vậy đã cực kỳ khó được.

"Cảm ơn huấn luyện viên!" Hứa Linh mỉm cười nói.

Lúc này, Phương Vũ đứng trong đội ngũ đi ra, cười nhạt nói: "Huấn luyện viên, xem ra tiểu đội Hứa Linh đã thua vụ cá cược này. Như vậy theo quy tắc nàng nên gọi ta một tiếng đại tỷ trước mặt tất cả học sinh, ngoài ra còn có Chu Hạo phải quỳ trên mặt đất dập đầu với ta ba cái!"

Thẩm Tĩnh nhíu mày, nhìn Phương Vũ hỏi: "Ngươi xác định muốn làm như vậy chứ?"

Phải biết rằng xung quanh không chỉ có học sinh của trường cấp ba Khúc Thành, còn có học sinh của các trường cấp ba khác, một khi Hứa Linh và Chu Hạo làm như vậy thì bọn họ về sau vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên được.

Chu Hạo thì chưa tính, dù sao Chu Hạo có thực lực tương đối thấp. Nhưng Hứa Linh lại là học sinh ưu tú mà hắn coi trọng, tiềm lực rất lớn, hắn không cho phép Phương Vũ hủy hoại Hứa Linh như vậy.

Phương Vũ tự nhiên nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Thẩm Tĩnh, nhưng nàng vẫn là ngửa mặt, kiên trì nói: "Ta chắc chắn!"

Sắc mặt Thẩm Tĩnh lập tức trầm xuống.

Chu Hạo không nhanh không chậm đi ra, thản nhiên nói: "Phương Vũ, ta cảm thấy vụ cá cược trước đây của chúng ta có chút không công bằng!"

Phương Vũ cười lạnh, nàng biết Chu Hạo sẽ giở trò, không muốn thực hiện đánh cược: "Ồ? Ngươi nói xem không công bằng như thế nào?"

"Tất nhiên là tiền đặt cược rồi. Mặc dù ngươi đã lấy Thanh Lạc Thảo ra, nhưng so với tôn nghiêm của Hứa Linh và của ta thì Thanh Lạc Thảo không là gì cả!" Chu Hạo thản nhiên nói.

"Vậy ngươi nói nên làm thế nào?" Phương Vũ nhìn Chu Hạo, nàng muốn xem Chu Hạo muốn làm gì.

Chu Hạo vỗ tay một cái: "Đơn giản, nếu như ngươi thua thì ngươi lại bỏ ra thêm một thứ, ngoại trừ Thanh Lạc Thảo thì ngươi còn phải khom người gọi Hứa Linh một tiếng đại tỷ!"

Phương Vũ cười ha hả nói: "Chu Hạo, có phải đầu của ngươi bị cửa kẹp rồi không, tiểu đội của ta đã thắng mà ngươi còn ở đây tăng tiền đặt cược à?"

Chu Hạo nói: "Ngươi có đồng ý hay không thì nói thẳng một câu!"

"Được, ta đồng ý!" Phương Vũ không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.

Chu Hạo liền nở nụ cười: "Phương Vũ, ngươi quá vội vàng xúc động rồi!"

Hứa Linh cũng che miệng cười, nàng cố ý không lấy ra tài nguyên trân quý chính là muốn Phương Vũ xấu mặt.

Tiền đặt cược trước đó là Phương Vũ bắt Chu Hạo quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái khiến cho nàng rất là tức giận.

Khi nghe được câu nói này của Chu Hạo, nụ cười trên mặt Phương Vũ thu lại, nhìn chằm chằm Hứa Linh, trong lòng tuôn ra dự cảm không tốt.

Quả nhiên Hứa Linh lúc này mới chậm rãi lấy ra toàn bộ tài nguyên trân quý.

"Là Tử Vân Hạt!”

"Hồng Huyết Quả, Miêu Nhãn Tâm Thạch! Vãi lồng, là… là Tử Diệp Địa Sâm!"

"Còn nữa, còn nữa!"

"1, 2, 3... 18 loại tài nguyên trân quý!”

Theo động tác của Hứa Linh, các học sinh xung quanh không ngừng truyền ra tiếng kinh hô, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm những tài nguyên trân quý kia.

Sắc mặt Phương Vũ thì đã đại biến. Tuy là Hứa Linh chỉ lấy ra 18 loại tài nguyên quý giá, nhưng tổng giá trị của chúng đã vượt qua tiểu đội của nàng.

Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: "Hứa Linh, ta không thể không thừa nhận vận khí của ngươi rất tốt, nhưng cho dù 18 loại tài nguyên trân quý này của ngươi có giá trị không nhỏ, nhưng đừng quên còn có tài liệu yêu binh đấy!"

"Tài liệu yêu binh và tổng giá trị tài nguyên trân quý mà chúng ta thu thập cộng lại hẳn là cao hơn những tài nguyên trân quý này của ngươi!"

Nói xong nàng nhìn về phía Thẩm Tĩnh.

Thẩm Tĩnh thở dài, hắn hoàn toàn không ngờ rằng tiểu đội ba người Hứa Linh vậy mà có thể phát hiện nhiều tài nguyên trân quý như vậy, những tài nguyên này tùy tiện một loại đặt ở căn cứ thành phố đều sẽ khiến cho vô số tiểu đội võ giả tranh đoạt mua về.

Nhưng mà đáng tiếc...

"Hứa Linh, tất cả đồ vật mà tiểu đội của Phương Vũ thu thập cộng lại có tổng giá trị quả thực vượt qua những tài nguyên này của ngươi, đây là dựa theo giá trị của căn cứ Hoa Đông mà tính!" Thẩm Tĩnh lắc đầu nói.

"Aiii, thật là đáng tiếc!"

"Đúng vậy, mắt thấy đã thắng nhưng lại thua ở trên tổng giá trị!"

"Không công bằng, tiểu đội Hứa Linh chỉ có ba người, mà tiểu đội Phương Vũ có tới năm người, hơn nữa ai cũng là thiên tài, tiểu đội Hứa Linh còn có vướng víu!"

"Không công bằng thì như thế nào? Lúc đánh cược bọn họ đã chính miệng đồng ý rồi!"

"Ta nhớ là Chu Hạo đồng ý thì có!"

Không ít học sinh liên tục thở dài, học sinh của lớp huấn luyện trọng điểm trường Khúc Thành tức giận nhìn về phía Chu Hạo.

Chu Hạo nhún vai, bộ dáng không thèm để ý chút nào.

Hứa Linh cười nói: "Huấn luyện viên, trong ba lô không gian của ta còn có một thứ khá quý giá không thể để trên mặt đất, phiền ngài tìm giúp ta một chậu nước!"

Thẩm Tĩnh sửng sốt hỏi: "Còn nữa sao?"

Đám học sinh cũng đều ngây ngẩn cả người.