Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vũ Tình, ta không đọc nhiều sách, có thể nói không đúng lắm. Ba câu khác ta không dám bàn, nhưng chuyện kế thừa tuyệt học của thánh nhân xưa thì ta không dám gật bừa.”
Thời Vũ Tình nhướn mày nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Hứa Ứng nói: “Nếu kế thừa tuyệt học vì thánh nhân xưa, chỉ có kế thừa thì có tiền đồ gì? Thánh nhân xưa đã là chuyện xưa, tương lai còn có hy vọng. Dùng tuyệt học của thánh nhân xưa để đối mặt với tương lai, chẳng hóa ra ngu xuẩn? Ta thường nghe người ta nói tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, vừa phải kế thừa tuyệt học thánh nhân xưa, vừa phải khai sáng tuyệt học tương lai mới có thể tiến tới.”
Kiếm khí bay ra khỏi đầu ngón tay y, hóa thành từng luồng kiếm khí nhỏ bé đong đưa trên không trung, nói: “Ví dụ như ta học kiếm thuật, đầu tiên là lĩnh ngộ kiếm thuật cơ bản từ trong hộp kiếm Viên Thiên Cương, sau lại tìm hiểu được kiếm ý kiếm đạo từ vết kiếm của Lý Tiêu Khách, tiếp nữa là học được Thiên Kiếm thập tam thúc. Tới bước này kiếm thuật, kiếm ý và kiếm đạo của ta đã đạt tới mức người thường khó mà theo kịp.”
“Sau đó ta dùng lý giải của bản thân đối với thiên đạo để bổ sung cho Thiên Kiếm thập tam thức. Đi tới bước này ta đã vượt qua Lý Tiêu Khách, nếu ta còn tiếp tục học kiếm thuật kiếm đạo của người khác, làm sao ta vượt qua tiền nhân, tạo ra con đường của chính mình?”