“Chẳng qua da vẫn hơi đen.” Thời Vũ Tình nghĩ thầm.
Hứa Ứng giơ tay nắm lấy gương mặt Thời Vũ Tình, ra hiệu cho cô đừng cử động.
Thời Vũ Tình trợn trừng hai mắt, chỉ thấy đôi tay Hứa Ứng nắn qua nắn lại trên mặt mình, không biết y làm cái gì, trái tim lại đập thình thịch loạn nhịp.
Đúng lúc này, đột nhiên tượng thần viu một tiếng bay lên, mụ già Na Bành xuất hiện trước mặt hai người, âm trầm nói: “Các ngươi trốn ở đây, tưởng lão thân không phát hiện chắc? Cẩu nam nữ, mau xưng tên!”
Hứa Ứng vội vàng che trước Thời Vũ Tình, lớn tiếng đáp: “Tại hạ tông chủ Vô Cực tông Cố Phi Ngư! Đây là tiện nội, tiểu nương tử nhà ta. Mụ già kia, lúc ở Côn Lôn ta đã thấy ngươi dùng tiên đan lừa gạt mọi người phi thăng, thật ra là vì tiên dược trong cơ thể bọn họ!”