Lâm Tú Thanh lúc đầu còn có thể mắng vài câu, đến sau cùng cũng không làm gì được, chỉ có thể dùng sức bấu chặt ga giường, bị động chịu đựng.
Rất lâu sau, cô mới thở hổn hển nằm sấp trên gối, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Nhưng mà, vừa mới xong chuyện, làm gì có ánh mắt hung dữ?
Chẳng có chút sức dọa người nào.
Diệp Diệu Đông cười hì hì áp sát vào, lại hôn hôn mặt cô, khi cô định giơ tay đánh người, anh nhanh mắt lanh tay chộp lấy tay cô.